Trước cửa Cố thị, một chiếc Lamborghini đã dừng hơn mười phút và vẫn chưa có ý định rời đi. Dù rằng đã sắp muộn giờ làm nhưng những nhân viên vẫn phải dừng lại nhìn ngắm vì không cưỡng lại vẻ đẹp của chiếc siêu xe. Trong xe, Uất Trì Ảnh Quân vẫn còn quyến luyến, chẳng muốn Cố Hiểu Khê rời khỏi mình dù chỉ một giây. Nếu cô là một người bình thường thì tốt biết mấy, anh có thể để cô cả ngày ở cạnh mình, chỉ tiếc người anh yêu lại là tổng tài.
" Ảnh Quân, anh còn chưa để em đi sao? 5 phút nữa là em trễ giờ đó. " Cố Hiểu Khê nhìn đồng hồ trên điện thoại, ánh mắt mong mỏi Uất Trì Ảnh Quân mau buông tay.
" Ai dám dị nghị em sao? " Anh nói với vẻ bất mãn.
" Không có ai cả, nhưng em phải làm gương cho nhân viên. "
Ảnh Quân nhìn Hiểu Khê bằng ánh mắt thâm tình, dù không muốn nhưng vẫn phải để cô đi làm. Giọng anh ỉu xìu: " Tan làm anh đến đón em. "
Gương mặt cô nhẹ nhõm, gật đầu đáp ứng và nở nụ cười ngọt ngào.
Trước khi Cố Hiểu Khê bước vào công ty, Uất Trì Ảnh Quân còn chỉ chỉ ngón tay vào má của mình, ám chỉ cô hôn tạm biệt. Đến lúc môi cô sắp chạm vào má, Ảnh Quân đột ngột quay mặt lại và ngặm lấy môi cô. Lúc rời đi, giữa môi và răng của cả hai còn vương vấn hương của đối phương.
" Được chưa? Em chỉ còn 2 phút. " Cô nhìn đồng hồ một lần nữa, nôn nóng muốn rời đi.
Nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngang-tang-cua-ong-trum/599950/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.