Trong phòng họp của Cố thị, Cố Hiểu Khê còn đang trong cuộc họp, điện thoại Trần Điềm Điềm lại không ngừng đổ chuông nên cô rời khỏi phòng để nghe máy. Lúc quay vào, thần sắc Điềm Điềm khẩn trương, cô nói nhỏ vào tai Cố Hiểu Khê mặc cho các vị lãnh đạo đang thay nhau đưa ý kiến: " Cố gia, người được phái theo dõi nhị tiểu thư nói rằng Tống Phù Ngọc đưa cô ấy đến quán bar. Cậu ta đã gọi cho Người rất nhiều lần nhưng không được. "
" Kêu cậu ta gửi địa chỉ quán bar, tập hợp mọi người rồi cùng tôi đến đó. " Cố Hiểu Khê vừa nói dứt, Trần Điềm Điềm vội rời phòng họp để sắp xếp.
" Tan họp. " Hiểu Khê đứng dậy, dứt khoát nói với các vị lãnh đạo xong nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
Cố Hiểu Khê vừa nhớ lại, cơn tức giận trong lòng lần nữa bùng phát. Vừa định quay đi xử lý Tống Phù Ngọc thì bất ngờ Cố Khuynh Nhược vươn tay ra, nắm lấy tay cô: " Chị ơi. " Nghe tiếng gọi khàn khàn do đã khóc một trận lớn của Khuynh Nhược, Cố Hiểu Khê như tỉnh ra, nhanh chóng thay đổi nét mặt.
" Chị đây. " Cố Hiểu Khê nhìn Cố Khuynh Nhược thế này, không nỡ lớn tiếng trách mắng. " Khuynh Nhược, em nghỉ ngơi đi. "
" Chị ơi, em sợ. " Những kẻ kia tuy không xâm hại được Cố Khuynh Nhược nhưng vẫn để lại cho cô ám ảnh tâm lý. Làn da cô nhợt nhạt, không còn chút sắc hồng. Mồ hôi nhễ nhại, đôi môi không ngừng khép mở. Giọng nói cũng trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngang-tang-cua-ong-trum/599931/chuong-45.html