Cố Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn Uất Trì Ảnh Quân, trong ánh mắt không giấu được tia cảm kích khi nghe những lời anh nói. Còn chưa kịp đứng dậy, cả cơ thể cô đã được anh bế lên một cách nhẹ nhàng rồi tiếp tục chạy. Ngay lúc đó, cơ thể cả hai vô tình chạm vào nhau, Cố Hiểu Khê có thể nghe được nhịp đậm từ trái tim của Uất Trì Ảnh Quân. Chạy được một quãng dài, cả hai nép mình sau một tảng đá lớn, anh hỏi cô: 
" Súng của cô còn bao nhiêu viên đạn? " 
" 2 viên " 
Cố Hiểu Khê vừa nói dứt, phía sau đã vang lên tiếng động của bọn chúng. Tên cầm đầu cùng với đồng bọn cũng đã kịp đuổi đến. Hắn quát lớn, giọng nhắc nhở để Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê nghe: " Cả hai người mau ra đây, ít ra có thể được chết nhẹ nhàng hơn. " 
" Bọn chúng có mấy người? " 
Uất Trì Ảnh Quân hé đầu ra nhìn, sau đó đáp: " Có năm người. " 
Cố Hiểu Khê không chút lo sợ, cô chỉ không muốn mình làm liên luỵ đến anh. Một lần nữa, Cố Hiểu Khê nói với Uất Trì Ảnh Quân: " Bây giờ anh rời đi vẫn còn kịp. " 
" Tôi không thể bỏ cô ở đây, muốn đi thì cùng đi. " Uất Trì Ảnh Quân nhìn thẳng vào mắt Cố Hiểu Khê, lúc này còn ngược lại trấn an cô. 
" Cô yên tâm, tôi đã phát tín hiệu cho Hắc Lang và Bạch Lang, họ sẽ sớm đến đây để cứu chúng ta thôi. " 
Uất Trì Ảnh Quân vừa dứt lời, đám người kia tay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngang-tang-cua-ong-trum/599905/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.