Vì phòng ăn của nhà hàng Nhật chỉ cách nhau bởi một vách tường mỏng nên phòng bên cạnh có nói gì thì phòng kế bên đều nghe rất rõ. Khi Uất Trì Ảnh Quân vừa cầm đũa lên, phòng đối diện liền có tiếng nói:
" Mời Cố gia. "
James vừa nghe đã nhận ra đây là giọng của Trần Điềm Điềm. Tuy anh gặp không ít người, nghe qua không ít giọng nói, duy chỉ có giọng cô là không dễ bị nhầm lẫn với bất cứ ai. James vừa phát hiện Trần Điềm Điềm đi cùng Cố Hiểu Khê, anh ngước lên nhìn Di Hoà, lại thấy Uất Trì Ảnh Quân đang ngơ ngác. Sau hơn năm phút, anh không động đũa lại đang cố lắng tai sang phòng của Cố Hiểu Khê, nghe được giọng nói không giữ được bình tĩnh của cô: " Ông ta có định đến không? "
*" Có lẽ sẽ đến. " *Trần Điềm Điềm thận trọng đáp.
*" Có lẽ? Chỉ hai từ " có lẽ " lại bắt tôi phải chờ sao? " *Cố Hiểu Khê không giữ được bình tĩnh quay sang quát Trần Điềm Điềm. Cô vốn biết trước nay Cố Hiểu Khê ghét nhất là chờ đợi, ghét chờ đợi người khác càng ghét để người khác chờ đợi mình. Trần Điềm Điềm ngay lập tức lên tiếng xoa dịu cơn thịnh nộ của Cố Hiểu Khê.
" Cố gia bớt giận. "
*" Đợi thêm năm phút, nếu ông ta không đến thì không cần hợp tác nữa. " *Cố Hiểu Khê cố ép buộc bản thân phải nhẫn nại trong khi Trần Điềm Điềm thấy rõ cô sắp không giữ được bình tĩnh.
Loading...
Một phút, hai phút rồi lại ba phút trôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngang-tang-cua-ong-trum/599898/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.