Mọi chuyện được Cố Hiểu Khê giải quyết trong giây lát, Cố Sâm nhìn cô với đôi mắt ngạc nhiên cũng không giấu được sự thán phục. Đứa con gái này đúng là rất tài giỏi trong tất cả mọi chuyện! Cố Hiểu Khê nhận thấy Cố Sâm đã nhìn mình rất lâu, trong lòng lại thấy không thoải mái. 
" Con lên thăm Khuynh Nhược. " Cố Hiểu Khê cầm lấy túi xách của mình lên, giọng điệu lạnh nhạt nói với Cố Sâm rồi bỏ lên lầu. 
Cố Sâm cũng chẳng đáp lại Cố Hiểu Khê. Rõ ràng là cha con với nhau, nhưng giữa Cố Sâm và Cố Hiểu Khê lại có khoảng cách rất lớn. Nghĩ đến điều đó, Cố Sâm không giấu được nỗi khổ tâm của mình. Nếu như năm đó ông không để cô rời xa mình lâu như vậy, có lẽ hai cha con cô có thể vui vẻ như những gia đình khác. 
Cố Hiểu Khê đứng trước phòng của Cố Khuynh Nhược. Cô đứng trước cửa phòng hơn năm phút nhưng lại không có ý định gõ cửa. Vốn dĩ là không muốn đối mặt với Cố Sâm nên mới lấy lý do lên thăm Cố Khuynh Nhược để tránh mặt ông. Tuy vậy, trong lòng Cố Hiểu Khê vẫn còn cảm giác không thoải mái. 
Sau một hồi vẫn không có ý định vào, Cố Hiểu Khê vừa quay người rời đi thì Thái Tuyết Anh lại từ phòng Cố Khuynh Nhược bước ra. Bà vừa nhìn thấy Cố Hiểu Khê, trước tiên là mỉm cười nhìn cô, sau đó cất lời hỏi: " Hiểu Khê, con định vào thăm em sao? " 
" Dạ phải. Nhưng nếu Khuynh Nhược đã nghỉ ngơi thì con cũng không muốn làm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngang-tang-cua-ong-trum/599889/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.