Rồi sau đó thì sao?” Lệ Xuyên Lâm lại hỏi. Không thể dễ dàng tùy tiện mà thoát khỏi phòng làm việc với những thiết bị báo động đó được. “Sau đó, Hoắc Hoành tới giục ông ta đi gặp bên thứ ba của vụ làm ăn, nên ông ta chỉ đứng ở cửa nhìn thôi.” Nhiếp Nhiên uống xong cốc nước lại thấy không đủ, cầm ly rượu trên bàn của anh ta lên nhấp một ngụm. Không thể không nói, rượu cao lương trong quán ăn nhỏ này cũng khá chính tông đó, cảm giác đậm đà kéo dài, mùi vị rất được. Còn Lệ Xuyên Lâm ngồi phía đối diện nghe thấy cô nói đã thoát được một kiếp nạn thì thân mình cứng đơ cũng dần thả lỏng ra, ngay sau đó nói: “Cô không sao là tốt rồi.” Nhiếp Nhiên nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch nhìn về phía anh ta. Ý cười trong đáy mắt đó khiến Lệ Xuyên Lâm lập tức phát hiện lời mình vừa nói hơi không ổn, ho nhẹ một tiếng, nói: “Tôi sẽ nhanh chóng phá xong vụ án này, để có được quay về đơn vị.” “Tùy anh, dù sao tôi cũng đã trộm được thứ này cho anh rồi, nhiệm vụ cơ bản đã hoàn thành, ở ngoài lang thang thêm vài ngày cũng được.” Nhiếp Nhiên lại rót một ly, rượu này ngon thật Lệ Xuyên Lâm ở phía đối diện nghe thấy thế ngẩng đầu nhìn về phía cô, “Cô không thích quân đội sao?” “Ai lại thích một nhà tù chứ?” Nhiếp Nhiên cười một tiếng giễu cợt, ngả vào lưng ghế, nhìn dòng người qua3lại ở tầng một qua khung cửa sổ Lần đầu tiên Lệ Xuyên Lâm nghe thấy có người mô tả quân đội như một nhà tù Đối với những người đi ra từ quân đội như anh ta mà nói, đây là điều cực kỳ thiếu tôn trọng “Đó không phải là nhà tù! Đó là nơi khiến quân nhân mạnh mẽ hơn!” Ánh mắt kiên quyết của anh ta sau khi nói hết câu này rõ ràng là sáng hẳn lên Nhưng Nhiếp Nhiên lại chẳng có hứng thú với việc này, chỉ “ồ” một tiếng, thậm chí còn chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái Lệ Xuyên Lâm thấy cô không phát biểu bất cứ ý kiến nào, cũng không nhắc tới bất kỳ việc gì1trong quân đội, “Cô không thích sao?” “Anh nói xem?” Nhiếp Nhiên cười lạnh, cuối cùng cũng nhìn anh ta một cái “Vậy tại sao cô phải vào quân đội?” Lệ Xuyên Lâm không hiểu nổi, nếu không thích thì tại sao phải vào quân đội làm gì? Nhiếp Nhiên rất muốn đi hỏi ông trời rằng, tại sao lại cho cô sống lại trong thân xác một quân nhân, Nếu có thể, cô muốn sống lại trong cơ thể của một sát thủ, hành nghề cũ, hoặc miễn cưỡng đi vào con đường xã hội đen, chắc chắn thoải mái vui vẻ gấp mấy trăm lần ở chỗ vừa mệt vừa khổ như thế này.
“Tôi.. khi đó não có vấn đề, vậy nên mới vào đó.”8Nhiếp Nhiên tìm một cái cớ lấy lệ. Nhất thời đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của Lệ Xuyên Lâm dần dần sắc bén trở lại, anh ta im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Quân đội là nơi rất nghiêm túc, nếu như cô không có trái tim muốn bảo vệ kia, vẫn nên giải ngũ thì hơn.” “Ừm, tôi cũng có suy nghĩ này.” Nhiếp Nhiên đồng tình gật đầu Cô cũng muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, có huân huy chương rồi cũng coi như tăng thêm thể diện cho cơ thể này, sau đó dạy dỗ bà phu nhân kia một phen, cũng coi như đòi lại công bằng cho thân thể này, cuối cùng ung dung rời đi. Bộ9đội quân nhân gì đó sao có thể trói chân cô được chứ? Nhìn cô tùy tiện gật đầu, trong mắt Lệ Xuyên Lâm giống như có lưỡi dao lia qua, chỉ nói một câu, “Tôi lấy đồ đi nhé.” Không chờ Nhiếp Nhiên gật đầu, anh ta liền rời đi luôn. Nói lật mặt là lật mặt, quả nhiên là một ngọn núi băng lớn không thể vượt qua! Nhiếp Nhiên nhìn anh ta vội vàng xuống tầng, không nhịn được bán thẩm một câu trong lòng. Cô lấy luôn cả bình rượu ở chỗ ngồi của Lệ Xuyên Lâm qua, ngồi tựa trên ghế từ từ uống. Nhưng không bao lâu cô nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp, Lệ Xuyên Lâm lại quay trở lại7lần nữa “Sao anh lại quay lại?” Nhiếp Nhiên mở mắt, nhìn anh ta khó hiểu. ------oOo------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]