có điều không ngờ tới, cuối cùng lại là Hoắc Hoành vô tình cứu cô, thật sự không biết có phải là may mắn hay không nữa... 2. Nhiếp Nhiên ngồi sụp dưới gầm bàn yên lặng chờ đợi thêm hai ba phút, sau đó vội vàng trả lại tất cả các thứ trên bàn máy
tính.
Cô đang định bò ra khỏi gầm bàn làm việc của Lưu Chấn, thì không ngờ tới vào lúc này, tất cả các máy bắn tia hồng ngoại trong các góc của văn phòng đều đột nhiên được mở ra.
Đáng chết! Chắc chắn là Lưu Chấn không yên tâm nên mới mở ra rồi.
Nhiếp Nhiên nhìn tia hồng ngoại xung quanh, không dám động đậy, sợ sẽ chạm vào hệ thống báo động
Trên người cô không có kính đêm hồng ngoại, trong bất lực chỉ có thể bỏ điện thoại của mình ra, tháo camera máy ảnh xuống, sau đó lắp ngược lại.
Mở ứng dụng chụp ảnh, Nhiếp Nhiên có thể thông qua màn hình điện thoại quan sát được toàn bộ những tia hồng ngoại đang có trong phòng làm việc
Đây được coi là một cái kính có thể quan sát hồng ngoại đơn giản
Thật may là cô mang theo một cái điện thoại, chứ không phải dao găm, nếu không thì hoàn toàn hỏng bét rồi
Trong màn hình nhỏ, tia hồng ngoại được phân bố dày đặc, may là dưới bàn làm việc không bị can thiệp3tới nên cô có thể dễ dàng chui từ dưới bàn làm việc ra ngoài
Nhưng cô lại không dám tùy tiện đi lại
Cô không hề quên bí mật dưới sàn nhà mà Lệ Xuyên Lâm từng nói lúc trước
Nhưng không đi, chẳng lẽ lại chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nam-vung-cua-nhi-thieu/1683067/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.