Nhiếp Nhiên liên tục rẽ bảy, tám lần qua các con phố sầm uất, tiếng ồn ào của phố xá dần lắng xuống, cửa các nhà
trong con ngõ sâu tối tăm đều khép chặt. Nhiếp Nhiên bước nhanh đi tới cuối ngõ. Cô dừng lại trước một cửa hàng giày cũ, liếc nhìn những dấu vết vẽ nguệch ngoạc ở góc tường, giống như những đường graffiti do một đứa trẻ nào đó tùy tiện phun lên.
Nhiếp Nhiên lập tức quan sát nhanh từ đầu ngõ tới cuối ngõ, sau đó lập tức tiến vào.
Trong cửa hàng có mùi ẩm mốc vì quanh năm không được thông khí, Nhiếp Nhiên đảo mắt nhìn trang trí trong phòng, trên những kệ để giày có một lớp bụi dày
Trên trần nhà có một cái cửa sổ bằng kính cực nhỏ, ánh mặt trời xuyên qua đó, thậm chí còn có thể quan sát được bụi bặm đang cuộn lên dưới ánh sáng.
Sau quầy có một người đàn ông trung niên thấp bé đang vắt chân vừa xem ti vi vừa hát ngâm nga
“Ông chủ, tôi muốn mua hàng.” Nhiếp Nhiên đè thấp giọng, đứng trước quầy nói
Người đàn ông kia đẩy gọng kính, thậm chí còn chẳng buồn ngẩng đầu lên, “Hàng của chúng tôi đều bày ở3đây cả, anh cứ xem thoải mái đi.”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu, đôi mắt dưới vành mũ hiện lên ý cười lạnh lùng: “Thứ tôi muốn, ở đây không có.”
Người đàn ông trung niên kia đột nhiên phẩy tay một cách không kiên nhẫn, như đang xua đuổi ruồi nhặng, “Vậy anh tới đây làm gì chứ hả? Đi đi đi, đừng quấy rối ở đây!” “Thứ tôi cần, người khác cũng không thể bán được.” “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nam-vung-cua-nhi-thieu/1683036/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.