Chương trước
Chương sau
Ở đồn cảnh sát địa phương, Phương Lượng vừa nộp tiền bảo lãnh xong đứng trước mặt Lý Kiều, tức giận đùng đùng nói: “Em có nhầm không vậy? Vì điều tra cái chết của Phùng Anh Anh mà em dám tự ý rời khỏi doanh trại, còn không xin phép nghỉ!”
“Xin lỗi giáo quan!” Lý Kiêu đứng ngay ngắn, dõng dạc nói
Phương Lượng tức giận đến nỗi đi vòng vòng chỉ vào mũi của cô, nói: “Lý Kiêu, trong đầu em rốt cuộc nghĩ gì chứ? Cảnh sát sẽ điều tra vụ án của Phùng Anh Anh, em chỉ là tân binh, ai cần em ở đây ra oai đùa giỡn chứ? Bây giờ thì hay rồi, ra oai không thành công, lại còn được dạo một vòng Sở Cảnh sát Em không những làm mất mặt của bản thân mà còn làm mất mặt tôi và cả các tân binh nữa.” Lý Kiêu vẫn tiếp tục nói: “Xin lỗi, giáo quan” “Xin lỗi, trên thế giới này nếu chỉ cần một câu xin lỗi là giải quyết được thì đã không có nhiều chuyện xảy ra nữa rồi!” Phương Lượng thầy cô không có vẻ gì là hối lỗi thì lại quát ầm lên: “Em nói xem, em nói xem, học sinh của tôi đêm hôm bị bắt vào Sở Cảnh sát, em biết lúc họ gọi cho tôi, tôi có cảm giác thế nào không?”
Xin lỗi, giáo quan.” “Trước đây, em là học viên xuất sắc của đội, sau này hết thời gian huấn luyện tân binh còn có thể được cử đi học...” Phương Lượng tức đến nỗi nắm chặt nắm đấm lại, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống: “Làm sao mà em có thể phạm lại sai lầm này được chứ?”
Lúc quan trọng thì Lý Kiêu lại đứt gánh giữa đường
Cô sắp hết thời gian huấn luyện tân binh rồi, đơn xin phân công công tác cũng nộp rồi, đúng thời điểm mấu chốt thì gây chuyện, Phương Lượng tức đến mức muốn hộc máu
Phương Lượng nổi giận đùng đùng đi tới chỗ để xe
Nhìn thấy Phương Lượng nổi giận như thế, Lý Kiều gọi: “Giáo quan.” Cô không biết nếu cô nói với Phương Lượng rằng lúc đó Nhiếp Nhiên cũng có mặt ở đó, hơn nữa có khả năng là kẻ giết người thì phản ứng của anh ta sẽ thế nào? “Chuyện gì nữa?” Phương Lượng quay đầu lại trừng mắt nhìn cô
Lý Kiểu dừng lại vài giây nhưng nghĩ lại lời nói của Nhiếp Nhiên thì lại trả lời: “Không có gì ạ.” “Vậy theo tôi về đội, một mình trốn đi, còn bị bắt đến đồn cảnh sát vì liên quan đến một vụ giết người, em phải về để chờ xử lí!” Phương Lượng nói xong tiếp tục tiến thẳng ra xe.
Vốn dĩ có một Nhiếp Nhiên đã đủ lắm rồi, giờ lại còn thêm một Lý Kiều nữa!
Dọc đường đi không khí trên xe cực kì nặng nề
Trong đầu Lý Kiêu bây giờ đều là hình ảnh Nhiếp Nhiên ở doanh trại được một cái xe đưa đi, sau đó còn cải trang đi cùng với một người tàn tật.
Cô không hiểu Nhiếp Nhiên đang muốn làm gì? Và người kia là ai?

Sau hai giờ lái xe, cuối cùng xe đã đến doanh trại của tân binh rồi
Sau khi1xuống xe, Phương Lương dẫn Lý Kiêu đi qua một dãy hành lang dài, anh ta hỏi: “Về đơn vị, em định nói gì?”
“Em sẽ chịu tất cả trách nhiệm về hành vi của mình.”
Lý Kiều trả lời không chút do dự khiến Phương Lượng tức giận đến nỗi nói ra những lời khó nghe: “Gánh vác cái đầu em! Chỉ với việc em lẻn ra ngoài cũng đủ để đá em ra khỏi doanh trại rồi!”
“Là lỗi của em, bị đuổi em cũng không trách ai.” “Lúc này rồi mà em còn định chơi trò anh hùng à?” “Không ạ.”
“Em đúng là đồ không có não!” Phương Lượng tức giận vì đã không dạy dỗ Lý Kiều đến nơi đến chốn
Bỗng nhiên anh ta lại nghĩ đến người mồm miệng hoạt bát8như Nhiếp Nhiên còn biết đâu là điểm dừng
“Nhớ kĩ, lát nữa ngoan ngoãn mà nhận sai, trông đáng thương một chút
Nhìn cái mặt lì lợm của em bây giờ thì ai sẽ tha thứ cho em chứ!” Phương Lượng bất đắc dĩ phải giải thích đơn giản.
“Giả bộ đáng thương?” Lý Kiều cho rằng làm quân nhân có sai thì nhận sai, sao phải giả bộ đáng thương chứ?
“Nếu em muốn bị phạt hoặc khai trừ khỏi quân đội thì cứ giữ cái mặt đó mà vào.” Phương Lượng hoàn toàn bị cô gái cứng đầu này làm cho phát điên, tức giận nói một câu xong còn không thèm quay đầu lại.
------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.