Chết tiệt, sao lại còn có người canh gác thế này?
Nhiếp Nhiên vừa mở cửa đã thấy một đám nhân viên cửa hàng và quản lý đứng trước cửa như môn thần, mà sau khi thấy cô xuất hiện thì ánh mắt lập tức nhìn chằm chặp vào cô.
Điều này làm cho chân cô vốn đã bước ra ngoài liền rụt trở vào.
Có nhầm không thế, mua quần áo thôi mà, sao nhóm người này cứ đứng ở cửa như học sinh tiểu học bị phạt đứng vậy?
“Sao hả, nhìn được không?”
Đúng lúc Nhiếp Nhiên còn đang trừng mắt nhìn đám người kia thì Hoắc Hoành đã thay quần áo xong và từ trong đi ra. Bộ Âu phục màu trắng trên người làm cho nước da vốn đã hơi tái của anh càng trở nên trắng nõn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng mang theo kính mắt gọng vàng, khóe miệng hơi nhướng lên, dưới ánh đèn, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ tao nhã, tự phụ.
Thật sự không thể không khen ngợi, người đàn ông này quả thực là mặc gì cũng đẹp.
“Vâng, rất... rất đẹp.” Nhiếp Nhiên giật mình sửng sốt ba giây rồi mới gật đầu.
“Tiếp theo tới lượt cô.”
“Sao?” Nhiếp Nhiên nhất thời không hiểu lời anh nói, cứ đứng nhìn ngây ra.
“Dựa theo phong cách tiệc tối, tìm cho cô ấy một bộ đồ.” Hoắc Hoành phân phó trợ lý.
“Tiệc tối ư?” Nhiếp Nhiên thấy trợ lý gật đầu đi ra ngoài, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.
Hoắc Hoành gật đầu, cười tao nhã: “Đúng thế, tôi đền cho cô một bộ trang phục, vậy chẳng phải cô Diệp nên đáp lễ một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nam-vung-cua-nhi-thieu/1682967/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.