Chết tiệt, sao lại còn có người canh gác thế này? Nhiếp Nhiên vừa mở cửa đã thấy một đám nhân viên cửa hàng và quản lý đứng trước cửa như môn thần, mà sau khi thấy cô xuất hiện thì ánh mắt lập tức nhìn chằm chặp vào cô. Điều này làm cho chân cô vốn đã bước ra ngoài liền rụt trở vào. Có nhầm không thế, mua quần áo thôi mà, sao nhóm người này cứ đứng ở cửa như học sinh tiểu học bị phạt đứng vậy? “Sao hả, nhìn được không?” Đúng lúc Nhiếp Nhiên còn đang trừng mắt nhìn đám người kia thì Hoắc Hoành đã thay quần áo xong và từ trong đi ra. Bộ Âu phục màu trắng trên người làm cho nước da vốn đã hơi tái của anh càng trở nên trắng nõn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng mang theo kính mắt gọng vàng, khóe miệng hơi nhướng lên, dưới ánh đèn, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ tao nhã, tự phụ. Thật sự không thể không khen ngợi, người đàn ông này quả thực là mặc gì cũng đẹp. “Vâng, rất... rất đẹp.” Nhiếp Nhiên giật mình sửng sốt ba giây rồi mới gật đầu. “Tiếp theo tới lượt cô.” “Sao?” Nhiếp Nhiên nhất thời không hiểu lời anh nói, cứ đứng nhìn ngây ra. “Dựa theo phong cách tiệc tối, tìm cho cô ấy một bộ đồ.” Hoắc Hoành phân phó trợ lý. “Tiệc tối ư?” Nhiếp Nhiên thấy trợ lý gật đầu đi ra ngoài, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì. Hoắc Hoành gật đầu, cười tao nhã: “Đúng thế, tôi đền cho cô một bộ trang phục, vậy chẳng phải cô Diệp nên đáp lễ một chút, làm bạn cặp của tôi một lần sao?” Nhiếp Nhiên nghe thấy thế liền lập tức xua tay, “Không, không không không... Chuyện này không ổn đâu, thực sự không ổn, tôi... tôi chưa từng đi dự tiệc tối bao giờ, tôi không đi được đâu...” Giờ cô chỉ muốn rời khỏi nơi này, thiết tha gì đi tham gia tiệc tối vớ vẩn kia chứ!
“Cô không cần làm gì cả, chỉ cần đứng bên cạnh tôi là được rồi.” Hoắc Hoành nhìn cô khẽ cười. Rất nhanh, mười mấy stylist, chuyên viên trang điểm từ ngoài cửa đi vào, đứng trước mặt Nhiếp Nhiên. “Không phải, chuyện này... Ngài Hoắc à, tôi thật sự... tôi còn phải đi làm nữa, ngài Hoắc... Này? Các người đừng kéo tôi thế...” Cô còn chưa nói xong, đám người kia đã kéo cô đi luôn rồi. “Đừng cởi quần áo của tôi thế!” “Đừng tháo kính của tôi!” “Đừng gỡ tóc của tôi ra!” Sau đó, ở trong phòng thay đồ truyền ra những tiếng la hét đầy hoảng sợ. Trợ lý ở ngoài cửa nghe thấy thế thì không nhịn được cúi khom người xuống, cung kính hỏi, “Nhị thiếu, chẳng phải sáng sớm nay ngài đã nói là không đi dự tiệc tối kia sao?” Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn, chậm rãi lật trang tạp chí, cười khẽ, “Giờ có bạn cặp rồi, sao lại không đi chứ?” Nghe thấy tiếng la hét kinh hãi trong phòng kia, miệng anh lại càng cười tươi hơn. Quả nhiên, mỗi lần cô gái nhỏ này xuất hiện đều làm cho anh thấy vô cùng vui vẻ. “Ngài Hoắc, vị tiểu thư này không cho chúng tôi chạm vào, chúng tôi không thể nào trang điểm và làm tóc cho cô ấy được.” Một stylist ra khỏi phòng thay đồ nói. “Không sao, cứ phối hợp với ý tưởng của cô ấy là được.” Phối hợp với ý tưởng của vị tiểu thư kia, thế thì còn cần stylist như cô ta tới đây làm gì không biết? Hơn nữa, vừa nhìn cái bộ quần áo công sở quê mùa và cách trang điểm của cô gái kia, cô ta cực kỳ nghi ngờ gu thẩm mỹ của cô ấy. Nhưng Hoắc Nhị thiếu đã lên tiếng, cô ta nào dám trái lời, stylist lại yên lặng quay về phòng thay đồ. Không bao lâu sau, một đám người đi ra.
“Đã ổn hết rồi sao?” Hoắc Hoành nhìn thời gian, mới chỉ qua hơn mười phút mà thôi. Stylist đứng trước mặt anh lắc đầu, “Không ạ, vị tiểu thư kia nói không quen thay đồ trước mặt người khác nên đuổi hết chúng tôi ra ngoài.” Hoắc Hoành nhăn mày, dường như anh nghĩ tới cái gì đó, lập tức buông tạp chí trong tay ra, tự đẩy xe lăn tiến về phía phòng thay đồ. Vừa mới mở cửa ra, nhìn thấy Nhiếp Nhiên đang dùng hai tay nâng cửa sổ lên, đã gần như thò nửa người ra ngoài rồi. “Cô đang làm gì thế hả?” Hoắc Hoành híp mắt, lên tiếng hỏi. Nhiếp Nhiên đang cố gắng chạy trốn từ cửa sổ, sau khi nghe thấy tiếng của Hoắc Hoành thì quay phắt đầu lại, kinh ngạc: “Sao anh có thể...” Trong lòng cô thầm kêu không ổn, tay run lên, lập tức rơi xuống cửa sổ. Hoắc Hoành nhìn thấy thế thì người ngả về phía trước theo bản năng. Lúc này, Nhiếp Nhiên cũng chẳng quan tâm Hoắc Hoành có phát hiện ra hay không, vì xương sống của mình, cô liền đưa tay bám lấy bệ cửa sổ theo bản năng, mượn lực này mới miễn cưỡng tiếp đất an toàn. Sau khi Hoắc Hoành thấy cô rơi xuống đất bình an thì mới thoáng thở phào, nhưng theo đó là cơn giận cũng ập đến, may mà cô gái nhỏ này ngã vào bên trong, lỡ như ngã ra bên ngoài thì chẳng phải tan xương nát thịt rồi sao? Anh ngồi trên xe lăn, giọng nói trầm và thấp, hỏi: “Cô Diệp, rốt cuộc cô đang làm gì thế hả?” Nhiếp Nhiên vừa đứng lên, thấy sắc mặt không được vui của Hoắc Hoành thì cười khan mấy tiếng, miễn cưỡng đào ra một cái cớ, “Tôi... tôi thấy con mèo từ trên nhảy xuống, tôi sợ nó ngã chết nên muốn lên xem.” Hoắc Hoành nhíu mày, “Ồ, thế ư? Con mèo hoang ấy đúng là không ngoan.” “A, ha ha... Đúng thế, không... không ngoan gì hết.” Nhìn vào đôi mắt đầy ý tứ thâm sâu và cái môi mím chặt của anh, Nhiếp Nhiên hơi xấu hổ, “Tôi... tôi đi thay quần áo đây.” Thật là, người này không có việc gì tự nhiên đi vào phòng thay đồ nữ làm gì chứ, đúng là đại biến thái! Không những không chạy trốn được mà còn hại cô suýt chút nữa ngã sấp mặt rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]