Toi rồi! Nhiếp Nhiên trố mắt nhìn, muốn lùi lại theo bản năng, nhưng nghĩ tới thân phận hiện tại của mình, cô đành phải bước qua theo quán tính. Vì thế, một tiếng “rầm” vang lên, ngay sau đó, bên cạnh có người hét lên kinh hãi. “Đây là cà phê của tôi ư? Hình như hơi nóng rồi.” Nhiếp Nhiên vấp phải bánh xe lăn, cái chân bị trẹo vốn dĩ còn chưa đỡ hẳn, cho nên cả người và cả cà phê đều đổ hết vào trong lòng Hoắc Hoành. Lúc này, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh nhạt của Hoắc Hoành khiến Nhiếp Nhiên lập tức bừng tỉnh. Cô ngẩng phắt đầu lên, nhưng không ngờ lại chạm vào môi anh ta. Môi anh ta hơi lạnh, thậm chí còn có hương vị của thuốc Đông y. Nhiếp Nhiên rùng mình trong lòng, vội vàng gục đầu xuống, cuống quýt rời khỏi lòng Hoắc Hoành và đứng lên. Toi rồi toi rồi, gần sát như thế, bị nhận ra thì làm sao đây? Mà Vệ Vi đã bị sợ hãi tới mức phải hét lên cũng lập tức tỉnh táo lại, lập tức nổi giận mắng: “Diệp Lan, cô đang làm gì thế hả? Pha cà phê lề mề thì cũng thôi đi, giờ còn thất lễ như thế trước mặt Hoắc Nhị thiếu. Cô còn muốn làm việc không hả?”
“Thực... thực xin lỗi...” Nhiếp Nhiên cúi đầu, bởi vì vừa đụng phải xe lăn nên vết thương ở chân tái phát, một chân hơi kiễng lên, trên quần áo toàn là nước cà phê, nhìn vô cùng nhếch nhác. “Xem ra, ly cà phê này phải chờ đến lần sau rồi.” Nhưng Hoắc Hoành lại chỉ nhìn cà phê dính trên bộ Âu phục của mình, lời nói đầy vẻ tiếc nuối, giống như không nhận ra cô vậy. Điều này làm Nhiếp Nhiên hơi thở phào trong lòng. Vệ Vi vội vàng dùng khăn tay lau cho Hoắc Hoành, “Tôi thành thật xin lỗi, Hoắc Nhị thiếu, mong anh đừng giận!” “Không sao, người mới khó tránh khỏi.” Hoắc Hoành chỉ cười nhẹ nhàng. Không ngờ đúng là người khiêm nhường, giống y như trong lời đồn. Nếu không phải biết anh ta làm ăn phi pháp, e là Nhiếp Nhiên cũng sẽ bị nụ cười của anh ta mê hoặc mất thôi. Vệ Vi thấy Hoắc Hoành không so đo gì mới thở phào một hơi, sau đó lạnh lùng nói với Nhiếp Nhiên: “Cô còn không nhanh xin lỗi Hoắc Nhị thiếu đi!” Nhiếp Nhiên tỏ vẻ vô cùng sợ hãi, cúi đầu mấy cái tới 90 độ, “Rất xin lỗi, rất xin lỗi... Tôi không cố ý!” Hoắc Hoành không nói, chỉ cười nhẹ, sau đó được người đẩy giúp xe lăn đi ra ngoài cửa.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta rời đi thì mới thả lỏng người, thuận thế xoa miệng, vừa rồi hình như có bị chạm phải một chút. Kết quả lại bị Hoắc Hoành vừa quay lại định bảo Vệ Vi lấy cho mình tài liệu nhìn thấy được. Hoắc Hoành nhìn thấy cô tỏ vẻ ghét bỏ lau miệng mấy cái thì không khỏi nhướng mày, lập tức thay đổi ý định. “Đi nào, nếu tôi đã đụng vào cô, tôi cũng phải đền cho cô một bộ quần áo mới được.” Nghe thấy anh ta nói thế, Nhiếp Nhiên lập tức xua tay, “Không... không cần...” Đùa gì thế, giờ cô chỉ ước cách anh ta càng xa càng tốt ấy chứ! Nhưng Hoắc Hoành lại làm như không thấy, cười nhìn cô, “Tôi thì cảm thấy dáng người cô khá đẹp.” Sau đó, còn cố ý dừng lại ba giây, “Mặc váy hẳn là rất ưa nhìn.” Cánh tay của cô vốn dĩ còn đang xua loạn lên lập tức khựng lại. Chuyện gì đây, cô đang bị đùa giỡn à? Mà khi Nhiếp Nhiên nhìn vào đôi mắt qua cặp kính của Hoắc Hoành thì cảm thấy trong con ngươi u tối lặng lẽ và bí ẩn như màn đêm của anh ta chợt xuất hiện một vệt sáng giống như sao băng khiến cô thót tim. Dáng người ư? Nhiếp Nhiên nhìn chính mình, cuối cùng cô cũng đã nhớ ra một chuyện cực kỳ, cực kỳ quan trọng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]