“Em!” “Hay là cứ chờ đến đêm, nếu Phùng Anh Anh thật sự không về, vậy chứng tỏ em không nhìn nhầm rồi.” “Chẳng phải em đã nói nếu đêm mà em ấy không về thì không thể về nữa sao?” Trong lòng Phương Lượng sắp bị cô bé này làm cho loạn đến mức rối tinh rối mù rồi. Nhiếp Nhiên liếc nhìn anh ta, cười đáp: “Đúng thế, nên quyền quyết định ở trên tay thầy, nhưng rốt cuộc người thầy cứu là học trò của mình hay là người của phe địch, em không thể cam đoan, không biết thầy có nắm chắc không.” Những lời này cực kỳ kiên định, làm cho tay nắm điện thoại của Phương Lượng cũng khẽ run rẩy. Trong lúc nhất thời, không khí trong xe trở nên ngột ngạt. Sau chừng nửa phút, Phương Lượng lại nhét điện thoại vào túi quần, khởi động xe tiếp tục chạy về phía trước. Từ lúc đó cho đến khi quay về doanh trại, Phương Lượng đều không nhắc tới Phùng Anh Anh nữa, cứ như thể chưa từng nhắc tới lần nào vậy. Nhiếp Nhiên biết, lời nói của mình có tác dụng rồi. Sau khi về tới ký túc xá, phát hiện những người kia coi cô như người vô hình, thật sự giống như tất cả mọi người đều cố ý cô lập cô. Nhiếp Nhiên chẳng quan tâm, mấy ngày nay, vì nhiệm vụ mà cô đã gần như không được ngủ ngon, thế nên giờ cô phải hưởng thụ giấc ngủ của mình mới được. Một đêm qua đi.
Sáng sớm hôm sau, khi Nhiếp Nhiên rời giường chuẩn bị đi chạy buổi sáng, nhìn cái giường trống không của Phùng Anh Anh, cô âm thầm nở một nụ cười lạnh. Cảm giác giải quyết được một chướng ngại vật quả thật rất tốt. Cô vừa mới ra khỏi phòng ngủ thì đã thấy Lý Kiêu không biết đứng trên hành lang từ bao giờ, hình như là đang chờ cô. “Cậu đã làm gì Phùng Anh Anh rồi?” Nhiếp Nhiên giơ tay với lấy cốc đánh răng và khăn mặt, “Tôi vừa mới dậy, cậu nhìn dáng vẻ của tôi giống như tôi đã làm gì lắm sao?” Sau đó, cô định rời đi, lại không ngờ bị Lý Kiêu túm chặt cổ tay. “Tôi hỏi lại một lần, cậu đã làm gì Phùng Anh Anh rồi?” Lúc này, mặt Nhiếp Nhiên cũng lạnh xuống, cô đáp: “Tôi cũng nhắc lại lần nữa, tôi không biết!” “Không thể nào!” Lý Kiêu trả lời chắc như đinh đóng cột, suýt chút nữa làm cho Nhiếp Nhiên cảm thấy hôm qua lúc mình làm nhiệm vụ, Lý Kiêu đã trốn ở một góc nào đó quan sát mình. “Tại sao cậu lại cho rằng không thể nào chứ?” “Trực giác.”
Nhiếp Nhiên tức cười, giật tay ra khỏi tay cô, “Cậu mấy tuổi rồi mà còn dùng trực giác hả? Đầu óc cậu chỉ dùng làm vật trang trí à?” “Cậu vừa trả phép trở về thì đã không thấy tăm hơi Phùng Anh Anh đâu cả, nếu nói trong chuyện này không có gì liên quan thì tôi không tin. Huống hồ... tối hôm đó cậu ta nói muốn giết cậu.” Câu cuối cùng kia, Lý Kiêu nói rất nhẹ. Nhiếp Nhiên liếc nhìn cô, “Thế nên cậu cho rằng tôi tiên hạ thủ vi cường* à?” (*) Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ giành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau thì sẽ bị thua thiệt Tuy rằng đúng là cô đã tiên hạ thủ vi cường, nhưng không trách cô được. Nếu Phùng Anh Anh không có ý xấu thì sao cô có thể mượn lực đả lực, thuận thế giải quyết cô ta chứ? Lý Kiêu nghiêm túc gật đầu: “Đúng!” “Nếu cậu cảm thấy quả thực tôi đã làm gì đó, vậy cậu có thể đi tìm, sau khi tìm thấy thì đi báo cáo với giáo quan, sau đó nên bắt thì bắt, nên bắn thì bắn.” Dáng vẻ khinh thường của Nhiếp Nhiên làm cho Lý Kiêu càng chắc chắn trong lòng rằng chuyện Phùng Anh Anh mất tích có liên quan bí hiểm tới Nhiếp Nhiên. “Tôi nhất định sẽ đi tìm.” “Vậy tôi chân thành từ đáy lòng hy vọng cậu có thể tìm được.” Dù sao giáo quan cũng đã đứng cùng phe với cô rồi, cô không tin Lý Kiêu có thể tìm ra được gì, cùng lắm chính là thi thể của Phùng Anh Anh mà thôi. Nhiếp Nhiên mỉm cười, xoay người rời đi, chỉ để lại một mình Lý Kiêu đứng lại đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]