Chương trước
Chương sau
“Em ấy có thể vượt qua Lý Kiêu trong thời gian ngắn như vậy, chứng minh năng lực của em ấy không kém, cậu chỉ cần thực hiện theo là được rồi.” Hiển nhiên Nghiêm Quý Quảng không muốn tiếp tục thảo luận với anh ta về sự khác nhau giữa Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên nữa.
“Vậy tại sao lại không để Lý Kiêu đi?” Phương Lượng không hiểu, nếu bàn tới năng lực thì chẳng phải Lý Kiêu sẽ ổn định hơn, thích hợp hơn sao? Tại sao lại cứ phải chọn một người đột nhiên nổi bật lên.
Mặt Nghiêm Quý Quảng không đổi sắc, ông ta đẩy hồ sơ lên, “Tôi chỉ muốn lính tốt nhất, mà Lý Kiêu đã bị đánh bại rồi.”
Câu nói này của ông ta làm cho người ta cảm thấy kinh hãi, cũng cảm thấy lạnh lòng.
“À đúng rồi, còn có chuyện lần trước cậu báo cáo lên, tôi đã điều tra kĩ rồi, cậu thả học sinh tên Phùng Anh Anh đó ra đi, là hiểu lầm thôi.” Nghiêm Quý Quảng tựa lưng vào ghế, nói.
Phương Lượng đang định rời đi, sau khi nghe nói như vậy thì dừng bước, “Hiểu lầm ư?”
“Đúng thế, chỉ là hiểu lầm.”
“Vậy cái điện thoại mà tôi nộp lên đó cũng không có vấn đề gì sao?”
“Đúng thế, không có vấn đề gì.”
Sau khi thấy thủ trưởng của mình nói như chắc như đinh đóng cột, anh ta mím môi lại, như muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn đứng thẳng lưng, nói: “Rõ!” Sau đó rời khỏi văn phòng.
Nghe tiếng bước chân đi xa dần, Nghiêm Quý Quảng mới nhấc điện thoại gọi đi, giọng điệu và dáng vẻ hoàn toàn không còn lạnh nhạt như ban nãy mà ngồi thẳng sống lưng, cực kỳ cung kính nói: “Tôi đã ra lệnh xuống theo chỉ thị của ngài.”
Không biết đầu dây bên kia nói gì mà mắt Nghiêm Quý Quảng lập tức sáng bừng lên, hơn nữa còn liên tục cam đoan, nói: “Vâng, tôi biết! Đại đội tân binh của chúng tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, không phụ sự kỳ vọng của cấp trên dành cho chúng tôi!” Sau đó mới cảm thấy mỹ mãn cúp máy.
Còn ở bên kia, Nhiếp Nhiên đã ngủ đẫy mắt, đang định rời giường xuống căng tin ăn cơm, kết quả giữa đường lại bị Phương Lượng gọi tới văn phòng.
Sau khi cô nhìn thấy hồ sơ kia thì lập tức nhíu mày hỏi: “Nhưng chẳng phải em là tân binh sao? Còn chưa vào quân đội, sao lại phải chấp hành nhiệm vụ chứ ạ?”

Thực ra trong lòng Phương Lượng cũng có nghi vấn, nhưng nếu cấp trên đã nói thế, anh ta chỉ có thể phục tùng.
“Em có thể coi nó như một bài sát hạch, có điều lần sát hạch này sẽ có nguy hiểm và những chuyện ngoài ý muốn.”
“Nếu em từ chối thì sao ạ?” Nhiếp Nhiên nhìn về phía gương mặt không hề có cảm xúc của Phương Lượng, câu trả lời nhận được là: “Quân nhân chỉ có phục tùng, không có từ chối.”
“Không phải em thì không được ạ?”
“Đúng thế.”
Nếu đã là chuyện ván đã đóng thuyền, Nhiếp Nhiên cũng không thể từ chối được, cô tìm một cái ghế dựa, ngồi xuống, “Vậy khi nào thì bắt đầu nhiệm vụ ạ?”
Phương Lượng chỉ vào túi hồ sơ kia, “Trong này có viết cụ thể thời gian, địa điểm và chi tiết nhiệm vụ em phải làm.”
Khi hai người đang bàn bạc một ít chuyện liên quan đến nhiệm vụ lần này, bên ngoài có mấy tiếng gõ cửa, sau khi Phương Lượng nói câu “vào đi”, một lính bảo vệ liền đẩy cửa vào.
“Báo cáo, Phùng Anh Anh đã được thả ra.”
Phương Lượng gật đầu tỏ vẻ đã biết, “Bảo em ấy về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Rõ!” Nhiếp Nhiên ngồi yên tại chỗ, tuy cô không kinh ngạc vì chuyện Phùng Anh Anh được thả ra, nhưng thời điểm cô ta được thả ra lại khá kì lạ.
Lúc đó, Phùng Anh Anh giết cô thất bại, bị cô hãm hại phải vào phòng tối, giờ cô ta được thả ra, còn bản thân cô thì phải đi làm nhiệm vụ.
Nhiếp Nhiên cảm thấy trong chuyện này nhất định có sự can thiệp của vị phu nhân kia rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.