Sáng sớm, sáu giờ, tất cả mọi người đã xếp thành hàng ngay ngắn trên sân thể dục.
“Hôm nay chúng ta sẽ huấn luyện hợp tác theo nhóm.” Phương Lượng đứng ở trên cùng, chỉ vào một đống cọc gỗ to, nói: “Hai người một cọc gỗ, đặt ở trên người, cùng lên cùng xuống, hiểu chưa?”
Đội ngũ nữ binh nhìn thấy cây cọc gỗ to đến mức phải hai người mới có thể khiêng được thì trong lòng hơi lo sợ.
“Liệu có bị đè chết không nhỉ?” Một nữ binh không tự chủ được mà nhỏ giọng nói thầm một câu.
Kết quả bị Phương Lượng thính tai nghe thấy, anh ta quát lên một tiếng, “Có phải lại muốn đứng phạt đúng không!”
Trên sân huấn luyện lập tức im phăng phắc, mọi người đều ngậm chặt miệng.
Sau khi Phương Lượng nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của các cô gái thì trong lòng mới hơi cảm thấy có thành tựu: “Bây giờ tự phân thành chia hai người một nhóm.”
Đám nữ binh tự phân hai người một nhóm dựa theo yêu cầu, Nhiếp Nhiên vì chuyện xảy ra lúc trước làm mọi người không khỏi sợ hãi, mà Lý Kiêu lại là cao không thể với tới, vì thế hai người liền trở thành hai kẻ lạc bầy.
Nhiếp Nhiên nhìn Lý Kiêu, cuối cùng nhấc tay hô báo cáo: “Giáo quan, không có người, em xin hoàn thành một mình.”
Cô chẳng thèm cùng chung nhóm với Lý Kiêu quá mức kiêu căng kia.
Nhưng ai ngờ Phương Lượng còn chưa kịp nói gì, Lý Kiêu lạnh lùng đứng ở chỗ rất xa đã đi tới, “Tôi và cậu.”
Sau khi Phùng Anh Anh nghe thấy thế liền lập tức chặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nam-vung-cua-nhi-thieu/1682946/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.