Sáng hôm sau đã hơn 8 giờ sáng mà bà Khuất vẫn không thấy Chu Diệp Vân và Khuất Trác Hiên xuống ăn sáng nên bà đi lên xem thử .
Bà Khuất mở hé cửa phòng anh rồi ló đầu vào , bà tự nhận mình là người mất lịch sự khi rình mò phòng ngủ của người khác .
Bà Khuất cười không khép được miệng khi nhìn thấy quần áo rơi lung tung dưới nền , trên giường thì hai cơ thể trần trụi ôm lấy nhau ngủ ngon .
Bà Khuất khép cửa lại đi xuống nhà mà cười như vừa nhặt được tiền , bà biết mình sắp có cháu nội để bồng bế như người ta rồi .
" Em làm gì mà vui vẻ vậy? " ông Khuất nhìn bà hỏi
" Mình sắp có cháu rồi "
Ông Khuất nhếch môi cười , ông cũng đã hiểu bà Khuất vừa mới thấy gì .
Chu Diệp Vân lờ mờ mở mắt nhìn đồng hồ treo tường mà cô hoảng hốt , đã hơn 9 giờ rồi .
Chu Diệp Vân gỡ tay anh ra khỏi eo mình rồi nhịn đau chạy nhanh vào phòng tắm .
Khuất Trác Hiên bây giờ vẫn ngủ say như chết , anh đâu biết mình đã đưa cô vào tình thế xấu hổ .
Chu Diệp Vân đi ra mặc chiếc đầm nhẹ nhàng , cô lấy chiếc gối đánh vào người anh .
" Khuất Trác Hiên , mau tỉnh dậy "
" Ưm ...để anh ngủ "
Chu Diệp Vân không chịu thua đi lại gần nhéo vào đầu ti của anh , làm anh nhảy dựng lên vì đau .
" Có dậy không? Anh làm em xấu hổ không dám xuống nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-muu-mo-cua-khuat-tong/434847/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.