Ngôi nhà nằm ở ngoại ô thành phố tuy không rộng như nhà cũ của Nhã Băng nhưng cũng rất đẹp. Có thể đánh giá đây là một gia đình khá giả.
Người phụ nữ kéo tay cô nói:
- Con thấy căn nhà thế nào? Nó có vừa ý của con không?
- Dạ có ạ!
-Ngoan! Nào ta vào nhà nào.
Nhã Băng theo chân người phụ nữ đi vào nhà. Bên trong có một người đàn ông trung niên đang ngồi đọc cái gì đó. Không nghĩ nhiều cũng có thể biết đây là chồng của người phụ nữ đã đưa cô về đây. Thấy Nhã Băng cứ khép nép đứng sau vợ mình, người đàn ông cao giọng hỏi:
-Con bé này là thế nào vậy?
Người phụ nữ cười nói:
- Đây là đứa trẻ em gặp lúc đang trên đường về nhà.Thấy nó có vẻ khá đáng thương nên em đưa nó về nhà mình...
- À với cả...em mới nhận con bé làm con nuôi...Anh thấy sao?
La Văn - người đàn ông - lên tiếng hỏi Nhã Băng:
- Này bé con! Con tên là gì?
Nhã Băng vẫn rụt rè nhìn người đàn ông trước mặt, cô nói:
- Con tên Nhã Băng ạ.
- Cái tên thật là đẹp.
Nhã Băng tươi cười nhìn cha nuôi của mình. Cô cảm thấy rất hạnh phúc. Họ cho cô cảm giác giống như một gia đình thực sự vậy. Nghĩ đến đây cô chợt nhớ tới người chị thất lạc của mình và cha mẹ ruột. Nét mặt cô thoáng qua một vẻ u buồn ảm đạm. Mẹ nuôi cô - An Ngọc - thấy vậy liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mua-ve-cua-tong-tai-cao-lanh/2648870/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.