Tịnh Vy xoa đầu Nhã Băng:
- Tất cả rồi sẽ ổn thôi. Cậu không được khóc nữa, như vậy là tỏ ra yếu đuối. Chúng ta không được phép yếu đuối đâu. Mạnh mẽ lên Băng Băng.
Lời khuyên của Tịnh Vy đã làm cho tâm tình của Nhã Băng trở lên thoải mái hơn bất cứ lúc nào hết. Cô vui vẻ nói:
- Vy Vy này. Tớ rất vui vì có thể làm quen với cậu. Tớ rất biết ơn cậu. Vì cậu luôn giúp đỡ tớ những lúc tớ gặp khó khăn.
Tịnh Vy nhìn cô bạn thân của mình mất mấy giây rồi đưa tay lên sờ trán của mình và Nhã Băng. Xong rồi cô mới nói:
- Đầu cậu đâu có bị làm sao đâu? Hay là tớ nghe nhầm nhỉ?
Nhã Băng kéo má Tịnh Vy rồi bói trong điệu cười khúc khích đáng yêu:
- Vy Vy cưng quá! Ước gì cậu mãi mãi là của tớ. Không ai được phép mang đi.
- Vậy phải xem cậu có giữ nổi tớ không hoặc là...cậu có bỏ tớ hay không
- Mình sẽ luôn ở bên Vy Vy!
- Mình nhớ những lời cậu nói rồi đấy
Chợt Nhã Băng nhìn về phía ngôi sao đang lấp ló dưới nền trời đen của màn đêm nói:
- Ước gì tụi mình được như ngôi sao kia. Có thể đi đây đi đó, không bị giam kìm...như bây giờ chẳng hạn...
Tịnh Vy hiểu ý bạn cô đang nói gì nhưng cô lại bày ra dáng vẻ một người am hiểu và có cái nhìn sâu sắc về cuộc sống mà nói:
- Nhưng nó cũng phải trốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mua-ve-cua-tong-tai-cao-lanh/2648867/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.