Tịnh Vy bất ngờ nhìn về phía Nhã Băng:
- Băng Băng. Ngày hôm nay mình rất vui. Cảm ơn cậu, người bạn tốt nhất của tớ. Nếu hôm nay không có sự giúp đỡ của cậu, có lẽ tớ sẽ khó có cơ hội vạch mặt kẻ xấu, đoàn tụ với gia đình của mình.
Nhã Băng nằm gọn trong lòng của anh như một chú mèo con nhỏ nghe lời ngoan ngoãn. Cô nghe những lời Tịnh Vy nói mà trong lòng bất giác cảm thấy ấm áp hơn. Có lẽ chưa bao giờ cô cảm thấy được sưởi ấm và quan tâm như lúc này.
Cao Lâm bước đến bên cạnh Tịnh Vy, anh đeo mặt nạ che mặt nên không ai nhận ra anh cả. Cao Lâm nhìn Tịnh Vy bằng ánh mắt ôn nhu trìu mến, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại làm người ta cảm thấy không rét mà run:
- Nên kết thúc màn kịch này rồi. Em muốn xử lý cô ta như thế nào là việc của em. Không được để tình cảm chi phối. Hiểu chưa?
Tịnh Vy gật nhẹ đầu tỏ ý đã hiểu ý của anh, cô quay sang nhìn Đỗ Cẩm Ly vẫn đang sợ hãi ở dưới đất kia lạnh giọng hỏi:
- Đỗ Cẩm Ly! Chị biết tham lam sẽ phải nhận lấy cái kết như thế nào không?
Đỗ Cẩm Ly biết bản thân đã chạm phải thứ không nên chạm phải thì biểu cảm sợ hãi của cô ta như được dâng lên tới đỉnh điểm. Thật đáng sợ, Tịnh Vy thường ngày nhút nhát yếu đuối trước mặt cô ta trước kia bây giờ đã trở nên đáng sợ hệt như ác quỷ vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mua-ve-cua-tong-tai-cao-lanh/2648840/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.