Nhã Băng ngày đó còn phải ngồi học thuộc hết một quyển công thức dày cộp chỉ để phục vụ cho việc nấu ăn mà thôi. Trí nhớ của cô lúc đó rất kém, thường xuyên bị mắc các lỗi sai. Có lần cô phát hiện ra bản thân chỉ cần nhìn người khác làm một lần thì cô sẽ học được và còn nhớ rất lâu nữa. Kể từ đó cô bắt đầu từ bỏ việc học công thức trong sách và bắt đầu chuyển qua học trực tiếp từ các đầu bếp chính ở trong đó. Cứ học như vậy một thời gian thì cô còn có thể ghi nhớ được tỉ lệ gia vị hợp lí sao cho các món ăn giữ nguyên được hương vị của nó mà không bị biến chất đi.
Sau một hồi miệt mài trong bếp thì cuối cùng Nhã Băng đã có thể nấu được những món ăn mà Hoàng lão gia thích. Cô hồi hộp bày thức ăn ra đĩa và trang trí sao cho thật đẹp mắt. Trong lòng cô không biết ông có hài lòng với mấy món ăn này không. Rồi lát nữa khi gặp ông cô nên làm gì cho phải phép đây? Nhã Băng đang không biết nên làm gì thì đúng lúc đó xe của Hoàng lão gia đi vào đến giữa sân. Quản gia Triệu và thím Trần vội vàng chạy ra đón tiếp.
Hoàng lão gia xuống xe thấy chỉ có quản gia Triệu và thím Trần thì thắc mắc hỏi:
- Vợ của Hoàng Phong đâu rồi? Con bé đang làm gì mà không thấy mặt mũi đâu vậy?
Thím Trần nhìn quản gia Triệu rồi nhìn Hoàng lão gia nói:
- Dạ, thiếu phu nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mua-ve-cua-tong-tai-cao-lanh/2648835/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.