Ngày hôm sau Doanh Doanh thức dậy từ rất sớm để đi ra ngoài , nơi cô đến là trại trẻ mồ côi .Ngô Doanh Doanh cũng thật sự muốn biết lí do tại sao người mẹ ruột lại đưa cô cho ông nuôi dưỡng còn chị thì phải ở nơi này , cái nơi thiếu thốn tình thương. 8h cô có mặt ở tại nơi này ,trí nhớ của Doanh Doanh từ nhỏ rất tốt nên chỉ cần đi qua nơi nào đó một hay hai lần cô đã có thể nhớ được đường đi . " Kít .........." , chiếc xe dừng lại ở trước cổng của trại trẻ mồ côi .Doanh Doanh cùng với những người vệ sĩ của anh bước chân xuống xe , thật ra lúc sáng cô cũng muốn đi một mình đến nơi này nhưng họ không cho cô tự đi mà phải 8 người cùng đi theo canh cô. Cửa cổng của nơi này lúc nào cũng mở ra chỉ có buổi tối sẽ đóng lại .Họ cùng nhau tiến vào trong nhà , cô nhẹ nhàng đưa tay gõ cửa vài cái " cốc.......cốc.......cốc ." Người mẹ của những đứa trẻ ở đây liền mở cửa ra , bà rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ở đây. - " Có phải Ngô Doanh Doanh không ?" người phụ nữ ấy nhẹ nhàng hỏi.
Ngô Doanh Doanh vui vẻ đáp lại lời nói của bà. - " Vâng ! đúng là cháu đây .......hôm nay cháu tới đây có việc muốn hỏi bác ." Bà thấy vậy liền mời cô vào nhà , bước vào bên trong đôi mắt của Ngô Doanh Doanh nhìn xung quanh nơi đây một lượt .Cô thầm nghĩ " nơi này có vẻ đã khá cũ kĩ rồi .....Mộ Diễn anh ta cũng thật là một con người kì lạ .Anh ta quen biết Tuyết Như và mọi người ở đây mà cũng không giúp họ sửa lại nơi ở này." [.........] Họ đi lại ngay bàn trà ,ngồi xuống ghế bà lại hỏi cô. - " Lúc nãy cháu nói với bác muốn nhờ bác giúp gì ?" Không để mất thời gian cô nhanh chóng vào thẳng vấn đề mà mình muốn nói .Nhưng vì những đứa trẻ ở đây còn ngủ cô lại không muốn làm ồn, Doanh Doanh mở túi xách móc ra chiếc điện thoại của mình bấm một dòng chữ . - " Cháu muốn hỏi bác chuyện về chị Tuyết Như ,lí do tại sao mẹ chị ấy lại đưa chị ấy đến đây." Đọc được dòng tin nhắn này bà không đồng ý vì đó là chuyện riêng tư của Tuyết Như nhưng khi cô nói . - " Bác hãy giúp cháu , cháu là chị em sinh đôi với Tuyết Như, cháu muốn biết tại sao mẹ mình lại làm vậy ." Sợ bà sẽ không tin cô liền lấy sợi dây chuyền ra đưa cho bà. - " Bác còn nhớ sợi dây này chứ ?" Nhìn sợi dây chuyền sau đó nhìn cô một lần nữa ,bà thầm nghĩ " thảo nào con bé này lại giống Như Như đến vậy ,thì ra là chị em". Người phụ nữ liền gật đầu đồng ý giúp cô và bảo cô ngồi chờ. [..........] Sau vài phút ,bà đi ra từ một căn phòng ...có lẽ đó là căn phòng cũ của Tuyết Như . Bà đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ đã bị phai màu ,bà lại nói. - " Đây là tất cả những gì con bé giữ lại lúc nhỏ .....những thứ con cần có điều ở trong đây ,bác nghĩ nó có thể giúp con biết được lí do." Doanh Doanh nhận chiếc hộp từ tay người phụ nữ này ,trong lòng cô rất vui ôm chặt lấy nó .Đây là tất cả những món đồ của chị cô bây giờ thì cô sẽ giúp chị giữ lại chúng. [.......] Bước ra ngoài Doanh Doanh cúi đầu chào người phụ nữ này và ra về ........Khi về đến nhà Doanh Doanh bây giờ chỉ muốn đi lên phòng nghỉ ngơi vì sáng giờ cũng đã mệt rồi nhưng vừa ngã lưng xuống chiếc giường của mình cô lại bị làm phiền bởi tiếng tin nhắn " ting ....... ting........ting ". Cô tự hỏi " ai lại làm phiền cô vào lúc này vậy chứ ?" ......Nhưng theo suy đoán của Ngô Doanh Doanh lúc này thì chắc là chẳng có ai làm phiền cô ngoài người đàn ông đó nhưng vẫn mặt kệ ngủ thiếp đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]