Ngô Đình Đình đi lại chỗ của Ngô Doanh Doanh đang ngồi soạn dồ.Doanh Doanh vì không thấy ai trả lời câu hỏi của mình , cô đã nghĩ chắc chắn không phải là mẹ ,sống chung với bà cũng lâu nên cô biết nếu là bà Diệp Tư Dung vào phòng mình thì sẽ gõ cửa nhưng lần này thì lại không nên cô chắc đó chính là Đình Đình.Sau thời gian suy nghĩ cô hỏi.
- " Ngô Đình Đình là chị vào phòng của tôi có đúng không ?"
Ngô Đình Đình bật cười vì đúng là không thể coi thường con nhỏ mù Doanh Doanh vừa đáng ghét,vừa vô dụng .Cô nói.
- " Mày đoán đúng rồi là tao đấy, tao vào phòng của mày đang ngồi kế bên mày ".
- " Nhưng chị vào phòng tôi sao...sao lại không chịu gõ cửa ?"~~~Cô thắc mắc hỏi .
Ngô Đình Đình với giọng nói kêu ngạo đáp lại lời nói của cô .
- " Ngô Doanh Doanh tao nhớ là mày bị mù chứ đâu có bị ngu ,không lẽ mắt mày mù mà nào của mày nó cũng ngắn à. Đây là nhà tao ,tao muốn đi nơi nào trong nhà cũng được,thích vào phòng nào thì tao vào không cần phải gõ cửa ".
- "Nhưng... nhưng... nhưng chị Đình à nhà này nếu tôi nhớ không lầm rõ ràng là ba và mẹ bỏ tiền ra mua ,vậy thì chị lấy cái tư cách gì mà nói đây là nhà của chị " .
Ngô Đình Đình tức giận khi hôm nay không biết sao Doanh Doanh lại dám thách đấu với mình nên cô liền quát lớn .
- " Mày... mày... mày... mày hôm nay mày ăn trúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mu-cua-tham-tong-tai-lanh-lung/250410/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.