Không xong rồi, mình không có chuẩn bị gì cả.
Án Văn và Mộ Bạch lấy nhẫn ra.
"Lung Nhi, từ lúc nhỏ gặp em, anh đã thích em mất rồi, tuy bây giờ em đã có chồng, cậu ấy là Tư Cương, nhưng anh biết cuộc hôn nhân này của hai người chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, không hề có tình yêu, không phải chỉ vài tháng nữa là nó sẽ kết thúc sao? Như vậy nên anh... quỳ xuống đây, cầu hôn em, một khi đã cầu hôn thì anh sẽ bằng lòng đợi. Em có thể cho em cơ hội không?" Án Văn có lẽ là đang rất nghiêm túc với lời nói của mình, anh đang rất mong chờ sự đồng ý của Lung Nhi, vô cùng chờ đợi.
"Mộ Bạch anh tuy chỉ là một thằng công tử bỏ nhà đi lập nghiệp, cũng chỉ là một tên bác sĩ quèn nhưng anh chắc chắn có thể bảo vệ tốt được em càng có thể làm một người chồng tốt khiến cho em hạnh phúc, khiến cho em ngày nào cũng cảm thấy vui vẻ. Anh cũng biết đây là một cuộc hôn nhân thương mại nên mới liều mình cầu hôn em, chỉ mong có được sự chấp thuận của em. Em cũng không cần phải đồng ý liền hay là trả lời liền, em có thể từ từ suy nghĩ, anh cỏ thể đợi." Mộ Bạch cũng vô cùng nghiêm túc với chuyện này, cũng phải thôi, anh là một bác sĩ cơ mà, là bác sĩ thì lúc nào cũng chính chắn và nghiêm túc lại còn... rất ấm áp nữa chứ.
Nếu cô đồng ý với anh thì đây là một lựa chọn đúng đắn nhưng còn Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mu-bi-ghet-bo/833021/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.