Một lát sau.
Cô đã nấu cháo cho anh.
Anh vui mừng ngồi dậy.
"Cháo đến rồi đây, có thơm không nè?" Cô tươi cười, bưng tô cháo đến cho Tư Cương.
"Là em nấu thật sao?" Anh bất ngờ hỏi.
Anh bất ngờ vì sao cô có thể nấu khéo đến như vậy.
"Ừm, anh ăn thử xem, xem xem có hợp khẩu vị không, nếu không ngon, sau này em sẽ học cách nấu lại cho hợp khẩu vị của anh." Cô nói.
"Được rồi, là em nấu thì đều ngon hết." Anh cầm lấy tô cháo của cô đưa cho mình.
"Anh cẩn thận, coi chừng bị bỏng đó." Nghe anh nói vậy cô thật sự cảm thấy rất vui, vui đến mức tim sắp nhảy luôn ra ngoài.
Khi anh ăn xong tô cháo thì cô liền đưa thuốc cho anh uống, luôn kề cạnh anh như anh là một đứa trẻ.
Một lát sau, anh mới để ý đến....
"Tay em bị thương rồi." Anh lo lắng cầm lấy tay cô.
"Không sao, không sao đâu, chỉ là mọt vết dao cắt nhỏ, không sao." Cô cứ cười vô tư nói nhưng không biết rằng anh đang rất lo lắng cho cô.
"Kiều Lung Nhi, em phải cẩn thận một chút chứ, cứ như vậy tôi sao mà không lo lắng cho em được." Anh nhíu mày lại, có vẻ là rất bực mình.
Cô vội vàng nói xin lỗi với anh, có vẻ hơi buồn nhưng mà được Tư Cương quan tâm,cô cũng có chút vui.
"Được rồi, được rồi, tôi cũng không phải có ý mắng chửi gì em, chỉ là tôi lo lắng cho em thôi, em có biết không?" Anh vội vàng xoa xoa đầu cô.
Cô mỉm cười một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mu-bi-ghet-bo/833017/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.