*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hừ, cô không vui bước đến bên cạnh Doãn Tư Cương.
Trán cô kề với trán anh, cô dùng cách này để đo thân nhiệt.
Làm cô anh có chút..... tim đập nhanh.
"Anh sốt cao quá đấy, sao lại không chịu uống thuốc vậy?" Cô nhỏ giọng, nhẹ nhàng nói với anh, trông cô đang rất lo lắng lại xen cùng với tức giận.
Nghe cô nói vậy anh nhếch mép.
"Em lo lắng sao? Tôi còn tưởng là em quên tôi luôn rồi chứ, ở nhà của Mộ Bạch vui đến vậy cơ mà." Anh có ý chế giễu cô.
"Anh đang nói gì vậy? Em đến nhà anh ấy chủ yếu là để dưỡng bệnh, cũng để anh bình tĩnh lại." Cô nói với anh.
"Mà nè,....." Cô đột nhiên lại cúi thấp đầu.
"Có phải tuần trước em đã làm gì khiến cho anh giận không? Sao tự nhiên anh lại như vậy? Nếu em đã làm sai gì thì cho em xin lỗi." Cô nhỏ bé nói với anh.
Nhìn cô như vậy, anh thật sự cảm thấy chặn lòng, vốn dĩ người sai là anh mà, sao tự nhiên cô ấy lại nhẫn lỗi chứ?
Anh xoa đầu cô nhẹ nhàng nói.
"Không đâu, tôi mới là người phải xin lỗi. Tôi xin lỗi, bữa đó tôi tức giận quá nên mất kiểm soát, em đừng giận tôi."
Nghe anh nói vậy cô cảm thấy rất là ngạc nhiên, tự dưng tim lại loạn nhịp, mặt trở nên đỏ hơn, cứ như là cô đã bị lây bệnh từ anh.
"Sao vậy? Không phải em cũng bị bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mu-bi-ghet-bo/833015/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.