"Đó không phải là Kiều Lung Nhi và Kỳ Án Văn sao?" Anh suy nghĩ.
Lúc này anh bắt đầu trầm mặt lại lại, sắc mặt bỗng dưng lại khó coi hơn, nó trở nên cau có và khó chịu.
Không biết tại sao bỗng dưng anh lại tức giận đến vậy?
Không phải là có chuyện gì rồi chứ?
Những đối tác của anh không ai hiểu gì cả nhưng nhìn thấy sắc mặt anh như vậy là đủ để hiểu rồi, anh ta đang khó chịu, vị tổng tài này đã có tiếng tàm bạo đã lâu, khi anh ta không vui thì sẽ trút giận lên người khác. Vã lại tập đoàn của anh là một tập đoàn lớn, có ai nào dám động đến anh. Cho dù là một băng đảng xã hội đen lớn cũng không đụng được đến anh nói chi là những ông chủ của tập đoàn lớn này, chưa đá đọng được đến một ngón chân của Doãn Tư Cương.
Họ liền sợ hãi.
"A, Doãn tổng, nếu.... nếu... nếu hôm nay có chuyện gì không bàn bạc được thì để ngày khác ha, không... không cần phải gấp đâu." Bọn họ tay chân run cầm cập nói rồi ai đi cũng bỏ đi mất tiêu.
Bây giờ anh cũng chả thèm để ý đến lũ sâu nọ nịnh hót như họ nữa, bây giờ mắt anh chỉ hướng về một phía.
Đó là bọn họ, Lung Nhi và Án Văn, anh mắt anh sắt lạnh giận dữ như muốn nuốt sống bọn họ.
Ha, các người hay lắm đấy. Anh hậm hực.
Từ từ, vị tổng tài bá đạo này đang bước về phía bọn họ.
Còn họ thì vẫn đang cười nói vui vẻ không biết gì.
Anh đang bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mu-bi-ghet-bo/833006/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.