Bạch Hạo Vân nhấc bổng cả người của Tư Mộc lên, anh bồng cô cứ như là hoàng tử bồng công chúa vậy. Trước khi đi, Bạch Hạo Vân còn quăng cho Bạch Duệ Thần đang đứng ở phía trước một cái nhìn cảnh cáo.
Dường như Bạch Hạo Vân đang muốn nói, chuyện này sẽ chưa xong một cách dễ dàng như vậy đâu!
Với tính cách của Bạch Hạo Vân, tất nhiên chuyện này sẽ không dừng lại như vậy. Một ngày nào chưa bắt Bạch Duệ Thần trả giá thì Bạch Hạo Vân sẽ không bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy.
Nhìn theo bóng lưng của Bạch Hạo Vân đang khuất dần, khi cánh cửa kia đóng lại, Bạch Duệ Thần hắn mới thở dài một hơi. Khuôn mặt của Bạch Duệ Thần hắn hiện lên rõ vẻ không cam tâm, nhưng hắn không cam tâm thì có thể làm được gì đây?
Bạch Duệ Thần không cam tâm khi nhìn Bạch Hạo Vân đưa Tư Mộc đi như vậy, nhưng Bạch Duệ Thần có quyền gì mà ngăn cản cơ chứ? Bây giờ Bạch Duệ Thần chỉ là anh rể của Tư Mộc mà thôi! Hắn không có quyền bắt ép Tư Mộc làm bất cứ điều gì mà cô không muốn.
Bạch Duệ Thần đưa tay lau đi vết máu màu đỏ còn dính ở trên miệng của mình. Suýt chút nữa là hắn đã cường bạo Tư Mộc, vợ cũ cũng chính là em vợ của hắn rồi. Bạch Duệ Thần không biết tại sao bản thân của mình lại làm như vậy nữa? Sau khi bị Bạch Hạo Vân đánh một cái thì hắn mới tỉnh táo hơn.
Nhưng Bạch Duệ Thần không hề cảm thấy hối hận khi làm vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mu-anh-la-nguoi-tot-nhat-the-gian/833161/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.