Chương trước
Chương sau
(36)
Bạch Hạo Vân cố gắng đè nén bản thân mình, cố gắng nhắm mắt lại để ngủ. Nhưng cô gái nhỏ này lại bắt đầu cử động liên tục, đặc biệt là lúc anh đã chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Bạch Hạo Vân thở dài một tiếng, muốn ngủ cũng không được yên mà.
Không ngủ được, Bạch Hạo Vân đành phải mở mắt nhìn trần nhà, hai tay anh ôm lấy thân thể của người con gái nhỏ bé này, để cho Tư Mộc gối đầu lên lồng ngực rắn chắc của mình. Đưa mắt nhìn lên trần nhà, Bạch Hạo Vân thật sự không biết nên làm thế nào nữa.
Ngoài trời đêm nay bỗng dưng mưa rất to, rất to. Từng hạt mưa nặng nề rơi xuống, tiếng mưa cũng chính là tiếng lòng của Bạch Hạo Vân anh. Tiếng mưa cứ lộp độp rơi xuống hiên nhà, tạo nên những âm thanh cực kì vui tai.
Trái tim của Bạch Hạo Vân cũng như những tiếng mưa ngoài kia. Thình thịch thình thịch, đập rộn ràng mỗi khi anh ở bên cạnh cô gái nhỏ này vậy. Nhưng Tư Mộc lại không hề hiểu rõ tâm tình anh. Mưa càng ngày càng nặng hạt, cứ như tâm tình của Bạch Hạo Vân anh, ngày một trở nên nặng nề.
Có nhiều lúc Bạch Hạo Vân rất muốn thổ lộ tình cảm của mình với Tư Mộc, tình cảm của anh dành cho cô bao nhiêu năm nay vẫn không hề thay đổi. Nhưng Tư Mộc lại không hề biết đến sự tồn tại của một người tên là Bạch Hạo Vân, cho dù người đó trước đây từng ở ngay bên cạnh cô nhưng cô lại không hề hay biết.
Điều làm Bạch Hạo Vân cảm thấy sợ rằng, một khi anh đã thổ lộ ra thứ tình cảm ấy của mình, Bạch Hạo Vân sợ sẽ làm cho Tư Mộc hoảng sợ. Dù sao cô cũng đã từng trải qua một mối tình đau khổ, tuyệt vọng, bị chính chồng mình cùng chị gái đâm cho một nhát, không thể nào dễ dàng chấp nhận ngay được tình cảm của một người con trai khác.
Về điều này, Bạch Hạo Vân hoàn toàn thông cảm cho Tư Mộc. Một người con gái từng bị tổn thương về mặt tình cảm sẽ rất khó vượt qua được cái đoạn quá khứ đau khổ này. Người nào mạnh mẽ lắm cũng phải cần thời gian để ổn định lại, huống chi là một người con gái yếu đuối như Tư Mộc.
Bạch Hạo Vân hiểu rõ, Tư Mộc đã bị tổn thương sâu sắc ra sao? Đó là một đả kích nặng nề như thế nào? Nhìn cô đau khổ vì Bạch Duệ Thần, nhìn cô đau đớn khi bị hủy dung hay biết cô vì yêu mà có thể chấp nhận đánh đổi cả đôi mắt của mình để có thể ở cạnh người mình yêu khiến con tim của Bạch Hạo Vân đau đớn, quặn thắt đến mức hô hấp cũng khó khăn.
Nhưng Bạch Hạo Vân vẫn đồng ý chấp nhận chờ đợi. Chờ đợi thời gian chữa lành vết thương trong trái tim của Tư Mộc, chờ đợi đến lúc Tư Mộc chấp nhận anh mới thôi. Một năm, mười năm, hay là một trăm năm, Bạch Hạo Vân cũng chấp nhận chờ đợi người con gái này. Bạch Hạo Vân tin rằng, chắc chắn có một ngày, Tư Mộc sẽ nhận ra tình cảm của anh, rồi có một ngày cô sẽ đáp lại thứ tình cảm ấy.
Bạch Hạo Vân khẽ xoay người lại, đối diện với khuôn mặt đang ngủ say của người con gái kia. Khuôn mặt cô hiện lên rõ vẻ an tâm, không còn sợ hãi như lúc này nữa. Điều này cũng khiến cho Bạch Hạo Vân cảm thấy an tâm phần nào.
Trên gương mặt anh tuấn của Bạch Hạo Vân thoáng có ý cười, hai tay anh vòng qua người của Tư Mộc, lặng lẽ ôm chặt cô vào trong lòng mình. Đôi mắt đen láy của Bạch Hạo Vân lặng lẽ ngắm nhìn người con gái đang ngủ say trong lòng mình, tim anh đã thình thịch thình thịch nổi lên như từng hồi trống.
Bạch Hạo Vân đưa cánh tay vuốt nhẹ những lọn tóc còn vương trên gương mặt xinh đẹp của Tư Mộc, rồi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, lặng lẽ xoa đầu cô. Bạch Hạo Vân dường như là rất thích xoa đầu người con gái này, anh cũng không biết vì sao bản thân mình lại thích như vậy nữa.
Có lẽ, hành động này khiến cho cô gái mình yêu cảm thấy ấm áp hơn, dễ khiến cho cô ấy ngại ngùng, và cũng khiến cho người con gái ấy rung động. Bạch Hạo Vân anh không cần biết mất bao lâu thì Tư Mộc mới bắt đầu chấp nhận anh, cho dù cả đời này có không động lòng với anh đi chăng nữa, Bạch Hạo Vân vẫn sẽ ở bên cạnh cô cả đời, cả kiếp này.
Cho dù Tư Mộc có coi anh là gì đi chăng nữa, anh trai, người bạn tâm giao, hoặc ân nhân.... Bạch Hạo Vân vẫn sẽ yêu thương cô đến hết cuộc đời, vẫn mãi mãi ở bên cô, âm thầm bảo vệ cho người con gái ấy.
Từng hơi thở đều đặn của Tư Mộc phả vào bờ vai rắn chắc của Bạch Hạo Vân, thân thể của Tư Mộc cũng đã dần dần ấm lên, không còn lạnh toát như mấy tiếng trước nữa. Bạch Hạo Vân thở phào, đưa tay đặt lên trán cô. Hình như là đã không còn sốt nữa, như vậy là anh yên tâm rồi.
Bạch Hạo Vân cứ lặng lẽ ngắm nhìn cô ngủ, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Tư Mộc, ngắm nhìn người con gái nằm trong lòng mình, Bạch Hạo Vân từ từ nhắm mắt rồi ngủ say lúc nào không hay biết. Có lẽ đêm nay, Bạch Hạo Vân có thể yên tâm ngủ ngon rồi, chỉ cần cô gái nhỏ kia không tác động đến anh là được.
Bên ngoài, tiếng mưa rơi tí tách, tí tách cứ liên tiếp nhỏ xuống khắp nơi. Những hạt mưa nặng hạt vẫn cứ rơi, cả thành phố sáng rực bởi ánh đèn màu vàng, những hạt mưa vẫn cứ trút xuống khắp nơi. Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ đang được treo trên tường cùng tiếng mưa rơi, đôi nam nữ ấy vẫn ôm nhau mà chìm vào trong giấc mộng đẹp, không quan tâm đến ngoài kia đang xảy ra chuyện gì.
[....]
Phía bên kia, Bạch Duệ Thần trong lòng vẫn còn tràn ngập phẫn nộ, hắn lái xe thẳng một mạch từ nhà họ Bạch đến một quán bar ở trung tâm thành phố. Quán bar này là nơi dành cho những con người trong giới thượng lưu, phải có thẻ hội viên ở đó mới có thể bước chân vào nơi này.
Bạch Duệ Thần khuôn mặt nhăn nhó, lộ rõ vẻ khó chịu. Hắn lôi từ trong túi ra một chiếc thẻ, có lẽ đó chính là thẻ hội viên của nơi này. Bạch Duệ Thần giơ chiếc thẻ ra trước mặt hai tên vệ sĩ đang đứng canh chừng ngoài cửa kia.
Nhìn thấy cái tên Bạch Duệ Thần trên tấm thẻ, hai tên vệ sĩ kia lập tức cúi người chào đón, rồi dang tay mời Bạch Duệ Thần bước vào. Bởi vì bọn họ rõ, cái tên Bạch Duệ Thần đã nổi tiếng khắp cả nước, là một người không thể đắc tội được.
Bạch Duệ Thần gật đầu, chân mày hắn nhướn lại, sắc mặt trông vẫn rất khó coi. Bạch Duệ Thần bực bội bước vào quán bar, đi thẳng đến tầng cao nhất. Bạch Duệ Thần bước vào một căn phòng vip, căn phòng mà chỉ dành riêng cho Bạch Duệ Thần hắn.
Mặc cho Tư Giai đang chờ đợi mình ở nhà, Bạch Duệ Thần vẫn không quan tâm đến người phụ nữ đó, chỉ tập trung uống rượu ở đây mà thôi.
Bạch Duệ Thần mệt mỏi ngồi xuống ghế, tay rót một ly rượu từ chai rượu đang được đặt trên bàn, một hơi uống cạn. Không thể không thừa nhận, bộ dạng của Bạch Duệ Thần hắn lúc này trông cực kỳ là khó coi. Khiến cho người ta không ai muốn lại gần hắn.
Đang uống rượu, bỗng nhiên, một người đàn ông mở cửa bước vào, hình như là quản lí của nơi này. Trên người của người đàn ông đó mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài là một bộ vest sang trọng.
Nhìn thấy Bạch Duệ Thần, hai mắt của người đàn ông kia lập tức sáng lên, nhanh chóng tiến đến cúi đầu, khuôn mặt lộ rõ ý cười.
"Không ngờ Bạch phó tổng hôm nay lại có nhã hứng ghé thăm quán chúng tôi."
"Có gì thì nói thẳng, bớt vòng vo lại."
Thanh âm phát ra từ miệng của Bạch Duệ Thần mang theo sự lạnh lẽo đến đáng sợ. Hắn đang rất bực mình, đừng có kẻ nào mà ngu ngốc chọc cho hắn nổi giận, nếu không thì hậu quả không biết ra sao đâu.
Nhận thấy tâm trạng của Bạch Duệ Thần hôm nay dường như không được tốt, người quản lý kia hai tay đan xen với nhau, đặt ở bụng. Tên quản lý hào hứng giới thiệu cho Bạch Duệ Thần có thể khiến cho tâm trạng của hắn trở nên tốt hơn.
"Dạ thưa Bạch phó tổng, quán chúng tôi hôm nay có mấy em cực kỳ xinh tươi, hơn nữa là còn là xử nữ. Ngài có cần tôi gọi bọn họ lên phục vụ ngài không ạ?"
"Bọn họ có thể giúp tâm trạng của Bạch phó tổng trở nên tốt hơn rất nhiều đấy."
Người quản lí kia cứ tích cực giới thiệu mấy cô gái ở chỗ hắn cho Bạch Duệ Thần. Nếu có thể làm cho Bạch Duệ Thần hắn cảm thấy vui, thì tên quản lí kia sẽ kiếm được một món hời đấy. Bởi vì hắn biết, mỗi khi Bạch Duệ Thần bước ra khỏi nơi này, nếu tâm trạng của hắn vui vẻ thì ngày hôm đó doanh thu của quán sẽ tăng gấp đôi so với những ngày thường.
Bạch Duệ Thần nghe tên quản lí kia líu ríu bên tai, hắn thật sự cảm thấy rất phiền phức. Nhưng đúng là tâm trạng của Bạch Duệ Thần hắn đã khó coi đến đỉnh điểm, hắn cũng muốn giải toả cái tâm trạng khó chịu trong lòng mình.
"Được rồi. Gọi một người lên đây đi, nhớ kĩ quy tắc của Bạch Duệ Thần tôi đấy."
Người quản lý sau khi nhận được sự đồng ý của Bạch Duệ Thần, tên đó mừng cứ như mở cờ trong bụng. Tên quản lí cứ liên tiếp gật đầu, nụ cười trên miệng cứ đậm dần. Xem ra tháng này thu nhập của quán sẽ rất cao đây. Có khi tên quản lí kia lại được thăng chức ấy chứ chẳng đùa.
"Dạ, dạ, tôi biết rồi Bạch phó tổng. Ngài yên tâm đi, tôi sẽ chọn cho ngài một người khiến Bạch phó tổng cảm thấy hài lòng nhất. Tôi đảm bảo, đêm nay Bạch phó tổng chắc chắn sẽ cảm thấy hài lòng."
Bạch Duệ Thần ra hiệu cho tên quản lí đó đi thực hiện. Tên quản lý kia cũng vội vàng đi ra, nhanh chóng làm việc, tránh cho việc làm cho Bạch Duệ Thần cảm thấy mất hứng.
Một lúc sau, một người phụ nữ ăn mặc hở hang, trên tay còn cầm một chai rượu nhẹ nhàng bước vào phòng.
"Bạch phó tổng, đêm nay để em phục vụ ngài!"
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.