(34)
Bạch Hạo Vân lái xe đưa Tư Mộc về nhà, anh tính ghé qua bệnh viện để bác sĩ khám cho Tư Mộc nhưng giờ này cũng chẳng có bệnh viện nào mở cửa cả. Thế là Bạch Hạo Vân đành phải đưa Tư Mộc về nhà, nếu có vấn đề gì thì đành tính sau vậy chứ sao.
Chiếc xe vừa mới dừng bánh, người giúp việc trong nhà biết cậu chủ đã về ngay lập tức chạy ra giúp đỡ Bạch Hạo Vân. Người thì đánh xe vào gara, người thì giúp anh cầm quần áo. Tất cả Bạch Hạo Vân để người giúp việc sắp xếp, còn mình thì vội vàng ôm Tư Mộc về phòng của mình.
Đặt thân thể lạnh ngắt của Tư Mộc xuống giường, Bạch Hạo Vân quay sang nhìn người giúp việc đi theo phía sau mình.
"Cô, giúp cô cô ấy thay quần áo ra rồi báo tôi."
Sau khi nhận được lệnh của cậu chủ, nữ giúp việc kia gật đầu tuân lệnh. Sau đó, Bạch Hạo Vân nhẹ nhàng bước ra ngoài, khẽ đóng cánh cửa lại. Bạch Hạo Vân không muốn cô gái nhỏ phải thức giấc vì tiếng ồn mà mình tạo ra.
Bạch Hạo Vân không hề trở về phòng mình, anh chỉ đứng chờ đợi bên ngoài cửa phòng cô mà chờ đợi. Bạch Hạo Vân chờ một lúc, rồi anh trở về thay một bộ quần áo đơn giản, một chiếc áo sơ mi cùng với quần jeans.
Bạch Hạo Vân dựa lưng lên bức tường màu vàng lạnh lẽo đối diện với cửa phòng của Tư Mộc. Đôi mắt đen láy, sáng ngời của Bạch Hạo Vân cứ nhìn chằm chằm lên cánh cửa bằng gỗ đang đóng lại trước mắt mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mu-anh-la-nguoi-tot-nhat-the-gian/833062/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.