(16) "Tôi là ai? Sao anh không hỏi vợ của mình ấy? Cô ta biết rõ tôi là ai cơ mà?" Đôi môi của người đàn ông khẽ cong lên, hai bên chân mày cau lại, ánh mắt trở nên thâm sâu. Bạch Duệ Thần không thể đoán ra, mục đích của người đàn ông này là gì? Bạch Duệ Thần nắm lấy tay Tư Giai, khuôn mặt hắn kề sát gương mặt của cô ta. "Tư Giai, em biết người đàn ông này à?" Tư Giai đứng bất động tại đó, chân như bị đóng băng lại, toàn thân không dám nhúc nhích. Lưng cô ta đối diện với người đàn ông này, chẳng dám quay đầu lại. Thấy Tư Giai đứng bất động ở đó, Bạch Duệ Thần lấy làm lạ, lấy tay lay lay người cô ta. "Tư Giai." "Tư Giai." "Tư Giai." "Em làm sao thế Tư Giai?" Thấy cô ta cứ như người mất hồn, Bạch Duệ Thần gọi cô ta mấy câu liền cô ta cũng không có phản ứng. Cuối cùng, Bạch Duệ Thần đành phải nói rất to. "Tư Giai." Nghe được giọng nói của Bạch Duệ Thần, Tư Giai đang lơ lửng trên chín tầng mây thì bị kéo xuống, cô ta giật mình, tý nữa thì tim nhảy ra ngoài mất. Cô ta đưa tay vỗ ngực, khuôn mặt nhăn nhó, như vừa mới gặp ma vậy. "Em làm sao vậy?" Bạch Duệ Thần nhìn cô ta với ánh mắt đầy lo lắng. "Em không sao. Chỉ hơi mệt chút thôi." Tư Giai cũng không biết nói thế nào, chỉ biết giải thích qua loa cho xong chuyện. Bạch Duệ Thần đỡ lấy người cô ta, ân cần hỏi han. "Em có mệt quá không. Có cần nghỉ ngơi một chút không? Anh thấy sắc mặt của em không được tốt lắm." Tư Giai dựa vào người Bạch Duệ Thần, cô ta đã không đứng nổi nữa rồi, đành coi Bạch Duệ Thần là bức tường để dựa vào vậy. Cô ta lắc đầu, như muốn trấn an Bạch Duệ Thần. "Em không sao đâu. Nghỉ ngơi một chút là được." Bạch Duệ Thần gật đầu, hắn đưa tay vuốt mấy sợi tóc bị rối trên gương mặt của cô ta ra. Trán cô ta toát đầy mồ hôi lạnh, làm nhoè hết đi cái lớp trang điểm. Một màn ân ái này của bọn họ hoàn toàn lọt vào đôi mắt thâm sâu của người đàn ông kia. Anh ta không làm gì bọn họ, gương mặt thoáng có ý cười, một nụ cười mang đầy sự nguy hiểm, tâm cơ khiến người ta cảm thấy ớn lạnh. Những vị khách dưới kia không hề để ý đến sự nguy hiểm toả ra từ người đàn ông này, bọn họ chỉ chú ý đến sự quan tâm ân cần của Bạch Duệ Thần dành cho vợ mình. "Đại tiểu thư của Tư gia, cho hỏi tại sao lại không quay mặt lại nhìn xem tôi là ai?" "...." "Chẳng lẽ cô chột dạ hay sao?" Câu nói của người đàn ông kia như đoán trúng tim đen của cô ta vậy. Cô ta giật thót tim, hai tay run rẩy lạnh toát nắm chặt lấy tay của Bạch Duệ Thần. Cô ta đúng là đang chột dạ, nhưng vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh, không thể hiện nhiều ra ngoài. "Sao nào, không dám nhìn mặt tôi nữa ư?" Giọng nói của người đàn ông kia mang đầy sự khiêu khích. Không sai, anh ta đang khiêu khích sự nhẫn nại của Bạch Duệ Thần cùng với Tư Giai. "Em có sao không? Sao đột nhiên người em lại lạnh vậy?" Người của cô ta bây giờ đổ đầy mồ hôi, cả người lạnh toát. Cô ta lắc đầu, cố gắng hít ra thở vào một hơi, dùng chút sức lực của mình để xoay người lại. Cô ta muốn chứng minh là mình không chột dạ. Nhưng khi vừa quay lại, đập vào mắt của cô ta là gương mặt cùng cái nụ cười lạnh của người đàn ông kia, sắc mặt của cô ta đột nhiên trắng bệch, không còn một chút huyết sắc nào cả. Cả người của cô ta lảo đảo, tí nữa thì bị ngã về phía sau, may mắn là Bạch Duệ Thần ở sau cô ta, nhanh chóng đỡ lấy cả người của cô ta. Nụ cười trên môi người đàn ông kia càng thêm đậm, nhìn biểu hiện này của đại tiểu thư nhà họ Tư, khiến người đàn ông đó không khỏi hài lòng. Quả thật rất thú vị! Cả người Tư Giai được Bạch Duệ Thần đỡ, cô ta như bị ai đó rút mất hết sức lực, chân run lẩy bẩy, không thể nào đứng vững được. Tay cô ta nắm chặt tay của Bạch Duệ Thần, cô ta là đang...sợ hãi. "Sao nào, nhớ tôi chứ, cô Tư?" "...." "À không, bây giờ nên gọi cô là Bạch phu nhân chứ nhỉ?" Sắc mặt của cô ta lúc trắng lúc xanh, người đàn ông này, có chết cô ta cũng nhận ra, cho dù hắn ta có hóa thành tro bụi, cô ta cũng không thể nào quên được. Môi của cô ta khẽ mấp máy. "Tần Dương." Không sai, tên người này chính là Tần Dương, một trong những doanh nhân thành đạt nhất hiện nay. Tuy anh ta không giỏi giang bằng Bạch Duệ Thần, nhưng cũng phải nói đây là một trong những hình mẫu lý tưởng của biết bao cô gái. Nhưng anh ta rất ít khi xuất hiện trên các mặt báo, anh ta cũng không thích bị chụp ảnh, đưa tin trên các báo đài. Vì vậy, không ai nhận ra anh ta là Tần Dương thì cũng là điều dễ hiểu. Nhưng còn Tư Giai, người đàn ông này, cô ta có chết cũng không quên được. Khoé môi của hắn ta bất giác cong lên, thể hiện rõ sự hài lòng trên khuôn mặt. "Hóa ra, cô vẫn còn nhớ tôi. Tôi còn tưởng cô Tư đây đã quên mất tôi là ai rồi đấy chứ?" "..." "Xin trân trọng giới thiệu với mọi người, tôi là Tần Dương." Tần Dương quay xuống, đối diện với toàn thể khách khứa, tự giới thiệu bản thân mình. Phía dưới bắt đầu có tiếng xì xào. "Tần Dương? Chẳng phải là Tần tổng đó hay sao?" "Đúng vậy đó." "Nhưng sao Tần Dương lại xuất hiện ở nơi này?" "Phải chăng anh ta có quan hệ gì với đại tiểu thư của Tư gia?" "Tôi cũng không phải người trong cuộc, tôi cũng không rõ." "Chờ xem anh ta nói thế nào đã." "Phải đó." Phóng viên thì cứ liên tục chụp ảnh, đèn sáng từ các máy ảnh cứ nhấp nháy liên hồi khiến người ta chói mắt. Bạch Duệ Thần im lặng không nói gì, hắn chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông tên là Tần Dương này. Chân mày hắn khẽ cau lại, hai tay khoanh trước ngực, hắn để Tư Giai đứng bên cạnh mình. Bạch Duệ Thần chỉ biết, người đàn ông tên là Tần Dương này là người đứng đầu của JK Tần thị, tuy quy mô của công ty không lớn bằng Bạch thị, nhưng Tần Dương là một trong những đối thủ đáng gờm, một trong những đối thủ mạnh nhất mà hắn từng gặp phải. Nhưng hắn có quan hệ gì với Tư Giai? Đây chính là điều làm Bạch Duệ Thần thắc mắc. "Xin hỏi anh Tần, hôm nay anh tới đây là muốn tham dự hôn lễ của anh Bạch Duệ Thần với cô Tư Giai hay là muốn làm gì khác vậy?" "Cho hỏi tại sao anh lại muốn ngăn cản hôn lễ này?" "Mời anh cho biết nguyên nhân." Những chiếc micro trên tay của đám phóng viên được để sát khuôn mặt của Bạch Duệ Thần, những câu hỏi cứ liên tiếp được đặt ra. Khách khứa thì ngồi đó xem kịch hay, hai bên gia đình cũng im lặng không nói gì, Bạch Duệ Thần không lên tiếng ngăn cản, hắn thật sự muốn biết mối quan hệ của vợ hắn cùng người đàn ông tên Tần Dương này rốt cuộc là gì? Tư Giai chôn chân tại chỗ, cô ta sợ xanh mặt, không dám lên tiếng phản bác, cũng chẳng dám nói với Bạch Duệ Thần là cho người đuổi hắn ta ra ngoài. Nhưng nếu cứ để thế này, mối quan hệ giữa bọn họ chắc chắn sẽ bại lộ. Và Bạch Duệ Thần sẽ không tha cho cô ta đâu. Khoé môi của Tần Dương bất giác cong lên. "Thật ra, đại tiểu thư của Tư Gia đây, từng là bạn gái cũ của tôi." Ba chữ "bạn gái cũ" được hắn ta nhấn mạnh, làm mọi người không khỏi bất ngờ, sửng sốt. Ngay cả Bạch Duệ Thần, cha mẹ của Tư Giai cũng ngạc nhiên không kém. Không sai, Tư Giai chính là bạn gái cũ của Tần Dương, nói chính xác hơn bọn họ chính là bạn giường, là công cụ thoả mãn nhu cầu của nhau. Cô ta gặp Tần Dương khi đi bar với lũ bạn của mình, cô ta vốn là người ăn chơi, tiêu tiền vô tội vạ, không thèm quan tâm đến cảm nhận của ai. Từ đó, bọn họ có hứng thú với cơ thể của nhau. Tần Dương mang đến cho cô ta một cái cảm giác sung sướng khó tả, thân thể của cô ta khao khát người đàn ông này. Mỗi lần hoan ái với hắn ta, mỗi khi lên đỉnh, hắn ta đều mang cho cô ta một cái cảm giác dục tiên dục tử. Ban đầu, hắn ta đối với cô ta rất nhẹ nhàng, ân cần, quan tâm, chăm sóc. Cô ta cũng rất cần hắn ta, cần hắn để thoả mãn nhu cầu của mình. Tần Dương vốn giàu có, cũng rất hào phóng, hắn cho cô ta bao nhiêu tiền, mua cho cô ta biết bao nhiêu là đồ hàng hiệu. Chỉ cần cô ta ngoan ngoãn, thì muốn gì được nấy. Nhưng càng ngày, hắn lại càng thay đổi. Hắn trở nên thô bạo, độc chiếm. Hắn nhốt cô ta một ngày một đêm, dùng xích để xích hai chân hai tay của cô ta lại, ép cô ta giao hoan cùng hắn hơn một ngày một đêm. Quá đáng hơn nữa là, hắn còn dám dùng những công cụ tình thú để tra tấn cô ta. Lúc đó, cô ta quả thật muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong. Tần Dương lúc đó cứ như một kẻ tâm thần bệnh hoạn, khiến cô ta khiếp sợ đến đỉnh điểm. Cô ta thật sự không thể chịu nổi cái tính biến thái đó của hắn, cô ta đã đề nghị chia tay, nhưng hắn không đồng ý. Hắn còn đe doạ cô ta, nếu không ở bên cạnh hắn, hắn sẽ tung clip nóng của hai bọn họ ra bên ngoài, xem cô ta còn chút mặt mũi nào nữa không? Cô ta không ngờ cái tên bệnh hoạn biến thái này lại có thể bỉ ổi đến vậy, còn dám quay video lại để đe doạ. Cô ta trong lòng oán hận nhưng vẫn không thể làm gì, phải từ từ tìm cách, nếu không, đoạn video kia mà bị tung ra bên ngoài, thì cô ta đảm bảo sẽ mất tất cả. Thế là cô ta ngoan ngoãn ở bên cạnh Tần Dương, chờ có cơ hội ra tay, sẽ giết chết người đàn ông này. Hôm đó, cô ta chủ động câu dẫn hắn, chủ động khiến hắn vui vẻ. Người đàn ông này lại càng thêm hứng thú. Trong chính cái lúc hai người cùng lên đỉnh, cô ta cầm lấy con dao dưới gối để ở đầu giường, lập tức đâm một phát vào phần phổi của hắn. #còn Tên truyện: Cô Vợ Mù.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]