(10)
"Ông nội, nghe Duệ Thần nói ông thích đánh cờ, cháu có nhờ bạn mua tặng ông một bộ cờ bằng ngọc. Mong ông sẽ thích."
"Không dám. Tôi không dám nhận quà của vị tiểu thư cành vàng lá ngọc đây."
Đôi bàn tay của Tư Giai khựng lại, cô ta khó xử nhìn Bạch Duệ Thần, cô ta không biết xử lý tình huống này như thế nào.
"Ông nội!"
Bạch Duệ Thần mặt mày cau có nhìn ông cụ.
Ông chỉ hừ lạnh một tiếng, đáp lời cô ta:
"Cảm ơn!"
Bây giờ, trên mặt cô ta mới xuất hiện một nụ cười tươi roi rói.
Thấy không khí gượng gạo, Bạch phu nhân, mẹ Bạch Duệ Thần mới lên tiếng:
"Thôi mà ba, Duệ Thần đưa bạn gái về nhà, ba đừng làm con bé sợ."
Cô ta chỉ gượng cười cho có lệ.
Cô ta cứ nghĩ được lòng ba mẹ Bạch Duệ Thần là có thể đường đường chính chính bước chân vào nhà họ Bạch, ai ngờ phía trước lại xuất hiện một cụ già khó tính cơ chứ.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi cố gắng chịu đựng, vì cái gia sản này. Nếu không, còn lâu cô ta mới đến với Bạch Duệ Thần.
Mọi người chả ai nói với nhau câu nào, hai vợ chồng Bạch Tu Văn và Tố Thư không dám lên tiếng, sợ ông cụ tức giận. Còn Tư Giai, cô ta chỉ biết im lặng, cô ta sợ mình nói sai cái gì đó là bị tống cổ ra khỏi đây ngay.
Bạch Duệ Thần lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này:
"Mẹ không nấu cơm à? Con đói rồi, bảo giúp việc nấu cơm đi."
Bạch phu nhân đưa tay gãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mu-anh-la-nguoi-tot-nhat-the-gian/833038/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.