(1)
"Cút đi...."
".."
"Tránh xa tôi ra."
"..."
"Đừng lại gần tôi."
"...."
"Cứu tôi với."
"...."
"Cứu tôi với. "
"..."
Cô sợ hãi choàng dậy. Nơi này là đâu? Hôm qua, bọn chúng có làm gì cô không? Không.Tuyệt đối đừng như cô nghĩ. Hôm qua vì quá sợ hãi mà ngất đi.
"Khônggggggg."
Tiếng thét của cô vang khắp căn phòng. Đột nhiên, cô cảm thấy có người ôm lấy cô:
"Không sao, không sao hết. Bọn chúng chưa làm gì em đâu."
Giọng của một người đàn ông.
Cảm nhận được có người đang chạm vào lưng mình, cô theo bản năng giật mình lùi người về sau:
"Anh là ai?"
"Tôi là ai không quan trọng. Em chỉ cần biết bọn khốn đó không làm gì em là được rồi."
Cô ngẩng mặt lên:
"Là anh cứu tôi."
Khoé môi người đó bất giác cong lên:
"Phải."
"Nhưng không phải tôi bị bỏ thuốc hay sao? Anh làm cách nào giúp tôi? Chẳng lẽ anh..."
Nói đến đây, cô thật không biết nói làm sao nữa. Người đó tự dưng gõ nhẹ lên trán cô một cái:
"Em đó, tôi chưa có làm gì em đâu, không cần phải sợ. Còn về việc giải thuốc, gọi bác sĩ là được mà."
Cô thở phào nhẹ nhõm:
"Cảm ơn anh."
"...."
"Tôi nên báo đáp anh như thế nào đây? "
"Lấy thân báo đáp đi."
Cô hoảng sợ trước lời nói của người đàn ông này. Sao có thể nói ra những lời đó được nhỉ? Liêm sỉ bay đâu hết rồi?
Người đàn ông kia khẽ bật cười:
"Thôi được rồi, đùa em tí thôi. Em xuống ăn sáng đi, rồi tôi bảo tài xế đưa em về."
Cô vội vàng từ chối:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mu-anh-la-nguoi-tot-nhat-the-gian/833029/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.