Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tô Giản An ghét nhất là bị người khác chạm vào , đôi giày cao gót mỏng manh nhẹ nhàng giẫm lên chân Thiệu Minh Trung: "Đừng, chạm, vào , tôi!"
Cô dùng lực rất lớn, Thiệu Minh Trung cảm thấy đau đến mức lòng cũng quặn lại, nhưng kêu lên thì rất mất mặt, hắn đành phải cố gắng nhịn xuống, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ cũng trở nên vặn vẹo , lưỡi dao oán hận xẹt qua cổ họng Tô Giản An: "Cô muốn chết?"
"Bình tĩnh một chút, tôi chết anh lấy gì uy hiếp Lục Bạc Ngôn?"
Tô Giản An khẽ mỉm cười, thân thể hơi chuyển động vài lần. . . . . .
Tên kia không nói nên lời mà chỉ có thế thách thức Lục Bạc Ngôn làm lần thứ hai: "Lục Bạc Ngôn, cho anh năm giây, đưa ra một lựa chọn!"
Lục Bạc Ngôn nhìn Tô Giản An thật sâu, tất cả mọi người đều nghĩ đến, anh sẽ lựa chọn Tô Giản An.
"Thả Nhược Hi."
Đáp án vừa đưa ra, rất nhiều người đều hoài nghi lỗ tai của mình, đến khi Hàn Nhược Hi thật sự bị thả ra, bọn họ mới trao cho Tô Giản An ánh nhìn thương hại.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, Tô Giản An từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, giống như đã sớm biết Lục Bạc Ngôn sẽ làm như vậy.
Haizz, quả nhiên là người phụ nữ có thể làm được bác sĩ pháp y.
Thiệu Minh Trung cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-moi-cuoi-cua-luc-thieu/4556988/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.