Bác sĩ chịu trách nhiệm Vưu Bội gần như phát khóc vì bị một cặp mắt đầy giận dữ nhìn. Rụt ở trong góc vài phút, khổ sở lặp lại lời đã nói trước đó một lần: “Từ sau khi cô Vưu được cấp cứu đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, hơn nữa xương đùi của cô ấy bị gãy, hoàn toàn không có khả năng di chuyển.”
Tần Thành mặt không chút thay đổi nhìn ông ta một cái, rồi quay đầu hỏi Thư Minh: “Video giám sát có tìm được gì không?”
“Không có.” Thư Minh cũng thấy rất kỳ quái. Công ty vì không muốn xảy ra chuyện bất trắc, nên đã lắp đặt nhiều camera ở tầng lầu này, tin chắc mỗi một góc đều có thể quay đến, nhưng trong video không có Vưu Bội.
“Anh Tần.” Một y tá rụt rè sợ hãi đứng ra, nghĩ tới cái gì đó, nói: “Ngày hôm qua tầng lầu này cúp điện hơn mười phút.”
“Cái gì?” Người bác sĩ khổ sở nắm lấy cổ áo của y tá lắc. “Chuyện khi nào?”
“Khoảng hơn ba giờ đêm, tôi đi kiểm tra phòng, sau đó đột nhiên cúp điện.”
“Cô khẳng định?” Thư Minh và Tần Thành liếc nhau. Nếu việc này là thật, vậy thì chuyện của Vưu Bội lại càng không dễ xử lý.
Tần Thành nghĩ là chờ sau khi Vưu Bội tốt hơn thì từ từ tính sổ với ả. Nhưng ả đột nhiên vô duyên vô cớ mất tích, ngược lại mang đến phiền phức cho công ty.
Một khi tin tức này bị truyền ra ngoài, có thể có một trận bận rộn.
Tần Thành đau đầu, nhưng cũng chỉ có thể lạnh lùng nghiêm mặt kêu Thư Minh an bài bộ quan hệ xã hội khẩn cấp có sách lược ứng phó.
Tưởng Tịch vô cùng lo lắng đuổi tới bệnh viện, chạy tới tầng lầu Vưu Bội ở, liếc mắt một cái liền nhìn thấy được Tần Thành.
Anh đứng cạnh bức tường kính lớn, toàn thân toả ra khí lạnh. Những người khác đều không thấy, chỉ có mình anh.
Trong lòng khẽ động, Tưởng Tịch tiến lên nói: “Chắc là không có việc gì.”
“Anh không quan tâm đến ả ta.” Tần Thành một tay vuốt ve mặt Tưởng Tịch. “Anh chỉ lo lắng sự mất tích của ả liên luỵ đến công ty.”
“Em hiểu được.” Tưởng Tịch để mặc anh nhìn, xoay người khẽ cọ cọ bờ vai của anh, an ủi.
Cảnh sát được tin nhanh chóng tới. Bởi vì Vưu Bội bị vụ tai nạn xe kia nên bọn họ đang chờ ả tỉnh lại thì tới bệnh viện lấy khẩu cung.
Bây giờ xảy ra chuyện, cảnh sát cực kỳ khổ não.
“Anh Tần.” Cảnh sát nói: “Cô Vưu thân là nghệ sĩ của công ty, hiện giờ cô ta xảy ra chuyện, quý công ty cần phải phối hợp điều tra.”
“Về điểm ấy công ty nhất định phối hợp.” Tần Thành nói: “Nếu các người tìm được manh mối thì xin nhanh chóng liên hệ với tôi.”
Mặc dù TRE và bệnh viện cố gắng giấu diếm, nhưng vào giữa trưa, chuyện Vưu Bội mất tích vẫn bị lộ ra.
Bộ quan hệ xã hội TRE khởi động sách lược, thanh minh cũng không phải do công ty.
Bên phía bệnh viện cũng đồng thời đưa ra lời giải thích, bày tỏ bởi do quản lý của bọn họ không thoả đáng, để cho Vưu Bội mất tích. Nhưng hiện giờ bọn họ đang toàn lực tìm kiếm, khi tìm được Vưu Bội sẽ công bố ngay.
Vốn giới showbiz mới vừa có chút yên tĩnh thì lại đất bằng dậy sóng một lần nữa.
May mắn là lúc này sự chú ý của công chúng chuyển hướng về đủ loại tình nhân của Vưu Bội. Cũng có dân internet động não, đoán là tình nhân của Vưu Bội không muốn cô ta nằm trong bệnh viện, nên đã kêu người lén mang cô ta ra ngoài, cao chạy xa bay.
Tin đồn này rất không có căn cứ, nhưng khiến người ta chấp nhận nhất.
Trai xinh gái đẹp, tài tử giai nhân không chỉ là vở kịch của thời xưa. Mặc dù vỏ ngoài của Vưu Bội chỉ là người có khuôn mặt đẹp.
“Xem xong rồi?” Người phụ nữ đóng máy tính lại, khoé miệng cười nhạt. “Có cảm tưởng gì?”
“Không có cảm nghĩ gì cả.” Vưu Bội trừng người phụ nữ. “Cô là ai, cô đem tôi tới đây làm cái gì?”
Ả ta rõ ràng đang yên lành ở trong bệnh viện, ai ngờ nửa đêm có vài người đến, mang ả ra ngoài.
“Tôi không tính làm gì cả.” Người phụ nữ vẫy vẫy ta. “Tôi chỉ muốn hỏi cô Vưu, cô chắc là có thể giả bộ hôn mê cả đời không? Còn nữa, cô có thể cam đoan người bác sĩ kia bất cứ lúc nào cũng có thể nói lộ ra thương tích của cô thật ra không nặng như vậy không?”
“Liên quan gì tới cô?” Cánh tay Vưu Bội vung lên, ly tách trên bàn trà khua lạch cạch một tiếng, rơi xuống trên thảm, nước trà đổ ra khắp sàn.
“Tôi cũng đã đưa căn hộ cho cô Vưu ở, cô Vưu lại có thể hỏi chuyện liên quan gì tới tôi, chậc chậc, không phải cô Vưu ngây ngốc trong bệnh viện lâu nên đã quên tôi rồi chứ!” Người phụ nữ bất mãn nói.
“Là cô?” Vưu Bội trừng lớn hai mắt đề phòng, hoàn toàn không nhận ra bộ dạng đặc trưng của người phụ nữ. “Rốt cuộc cô là ai?”
“Cô Vưu đừng lúc nào cũng hỏi câu hỏi cũ như thế này. Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là…tôi muốn giúp cô, tôi còn có thể cho cô trở lại giới giải trí lần nữa.”
“Cô nói là phẫu thuật thẩm mỹ?” Vưu Bội xì một tiếng. “Cô cảm thấy bây giờ tôi còn có thể ra khỏi thành phố C?”
“Chẳng lẽ không ra khỏi thành phố C thì không thể phẫu thuật thẩm mỹ?” Người phụ nữ cười. “Cô Vưu hoàn toàn có lý do để tin tưởng, một người có thể đem cô ra khỏi bệnh viện thì tuyệt đối có bản lĩnh cho cô thần không biết quỷ không hay mất tích, rồi sau đó thần không biết quỷ không hay trở về.”
Lời nói của người phụ nữ khá tin cậy. Vưu Bội tự hỏi trong chốc lát, nói: “Tôi phải làm như thế nào?”
Ả ta không tin người phụ nữ này hoàn toàn không vụ lợi. Nhưng trong việc này ả được lợi như nhau hoặc là còn hơn nữa.
Về khía cạnh này, Vưu Bội có thể nói là lòng tỏ như gương.
Người phụ nữ kinh ngạc vì sự hiểu biết rõ ràng của ả, ngẩn người, nói: “Nếu cô Vưu đã rõ ràng, vậy tôi sẽ nói thẳng, giải phẫu thẩm mỹ ở thành phố C quả thật không dễ dàng giấu được Tần Thành và cảnh sát, cho nên tôi sẽ cho người đưa cô Vưu đi. Nhưng trước hết cô Vưu phải giúp tôi diễn một vở kịch.”
“Diễn xuất của tôi không tốt.”
“Tôi không cần diễn xuất, cô Vưu chỉ cần diễn với diện mạo vốn có là đủ rồi.”
Ngoài dự kiến của Tưởng Tịch và Tần Thành, TRE thành công tránh thoát truyền thông bao vây cùng phê phán. Sau nửa ngày lo lắng dư luận của mọi người hướng về tình hình của Vưu Bội, hai người cùng thở ra.
Nhưng ngày hôm sau, khi Tưởng Tịch trở lại “Mê hương phong vân” thì phát hiện một việc kỳ quái.
Cô đi ngang qua, không ngừng có người chỉ trỏ cô. Nhưng cô vừa quay đầu lại thì bọn họ không nói gì.
“Chuyện gì xảy ra?” Hạ Chi Khanh cũng phát hiện ra vấn đề này. Cảnh diễn của chị ta ngày hôm qua không nhiều lắm, buổi chiều đã bị Tần Tự rước đi, cũng không biết vì sao mới một đêm mà ánh mắt mọi người nhìn Tưởng Tịch không thích hợp lắm.
“Nghe nói tối hôm qua có người thấy được Vưu Bội ở phim trường.” Trợ lý thần bí nói: “Vưu Bội còn có vẻ giống như nói gì đó.”
Không phải Vưu Bội mất tích sao, sao lại đến phim trường, còn có nói chuyện nữa? Hạ Chi Khanh cảm thấy sự việc không bình thường, lập tức tìm Tưởng Tịch.
“Vương Mộng mới vừa kể lại cho tôi.” Tưởng Tịch kêu Vương Mộng đi ra trước, đóng cửa, quay đầu lại, ngưng cười, nói: “Nghe nói là đêm hôm qua sau khi kết thúc công việc thì Vưu Bội bỗng nhiên xuất hiện, rêu rao là tôi kêu người đụng cô ta, còn nói là tôi phái người cướp cô ta ra khỏi bệnh viện.”
Vì thế, người nhân viên của đoàn làm phim kia nhìn thấy Vưu Bội thì não liền tự động rót đầy một vở kịch ân oán gút mắt, chém giết lẫn nhau.
“Sau đó thì sao?” Hạ Chi Khanh cũng rất tò mò. Chị ta ở trong giới nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe được chuyện như thế này.
“Sau đó trong nháy mắt không thấy Vưu Bội.” Tưởng Tịch xoè tay bất đắc dĩ. “Tất cả mọi người cho rằng cô ta là hồn ma, tới tìm tôi đòi mạng.”
“Bậy bạ.” Hạ Chi Khanh đứng lên. “Bây giờ là xã hội gì, còn nói chuyện hồn ma.”
Tưởng Tịch im lặng. Cô đúng là trọng sinh, nhưng vẫn không tin cách nói hồn ma hiển linh. Thế nhưng có người một mực tin tưởng, thậm chí não còn tha hồ thêm thắt.
Bởi vì lời đồn truyền khắp đoàn làm phim, cho nên quay phim buổi sáng không thuận lợi. Thợ quay phim chỉ lo quan sát Tưởng Tịch, đã quên điều chỉnh ống kính, kết quả liên tiếp khiến cho mấy lần diễn đầu không vừa ý.
Lâm Tu Dân giận kinh khủng, ném cả hai cái loa. “Các người làm sao vậy hả? Hồn ma, báo thù. Triết học chủ nghĩa duy vật của các người là giáo viên thể dục sao? Hả?”
Người nhân viên đầu tiên trong đoàn phim loan truyền nhìn thấy Vưu Bội thì trốn trong góc phòng, không nói một lời. Những người khác cũng không dám hé răng.
“Tôi mặc kệ các người nhìn thấy gì, nghe được gì, bây giờ lập tức, lập tức quên đi cho tôi.” Lâm Tu Dân hết sức tức giận. Sao ông lại dẫn dắt một đám người như thế này chứ? Hồn ma, báo thù… những chuyện này có thể tùy tiện nói ra sao? Nếu đồn ra ngoài, phim của ông có còn quay tiếp được không?
“Đạo diễn Lâm.” Nguyên Tấn Thần đứng ra khuyên. “Mọi người tuỳ tiện nói chơi, ông đừng để ý.”
Nguyên Tấn Thần ở trong giới luôn là người hiền lành, hơn nữa diễn xuất của hắn ta không sai vào đâu được. Lâm Tu Dân nghiến răng, cả giận nói: “Nếu các người không tiếp thu được thì lập tức cút đi cho tôi, có nhiều người bên ngoài đang chờ ăn chén cơm của các người đó.”
Những người truyền tin đồn dữ dội nhất trong đoàn phim lúc này mới có vẻ luống cuống, không dám hồ đồ nữa.
Giữa trưa, mọi người đều ăn cơm của đoàn làm phim đặt. Vương Mộng và trợ lý của Hạ Chi Khanh cùng đi lãnh cơm, sau khi trở về thì bốn người cùng nhau ngồi ăn.
Được giữa chừng, có người tới đây.
“Chị Khanh, Tưởng Tịch.” Nguyên Tấn Thần một tay cầm chai nước khoáng. “Chuyện đoàn phim truyền bậy hôm nay các cô đừng để ý.”
Hạ Chi Khanh có giận đi nữa cũng sẽ không phát hoả với Nguyên Tấn Thần, nén giận, nói: “Nhưng cũng không thể như vậy. Hồn ma đòi mạng gì đó truyền ra thì Tưởng Tịch làm sao còn đóng phim được?”
“Là cái cô gái kia không hiểu chuyện.” Nguyên Tấn Thần đi về phía Tưởng Tịch, nói: “Gần đây Tưởng Tịch rất ‘hot’, nói không chừng có người ở sau lưng giở trò.”
Không ngờ hắn ta nói giúp mình. Tưởng Tịch nhìn Nguyên Tấn Thần thêm vài lần, nói: “Cám ơn Nguyên sư huynh giúp đỡ.”
“Không cần cảm ơn.” Nguyên Tấn Thần cười ôn hoà: “Giúp được em, tôi rất vui.”
Hắn vừa nói xong thì Phương Vi Vi đến từ đoàn phim “Ăn chơi trác táng”, Tưởng Tịch liền mắc cười. Kiếp này, trái lại hai người này không dính líu với nhau. Nhưng mà ai biết về sau chứ? Bất quá, việc này cũng không liên quan đến cô.
“Chị Khanh, anh Nguyên, chị Tưởng, chào buổi trưa.” Phương Vi Vi phong trần mệt mỏi, trang điểm trên mặt còn chưa hoàn toàn tẩy hết, giống như là bận túi bụi. Đinh Mi đi theo phía sau cô ta, bộ dáng giống như người hầu đi theo sau lưng tiểu thư gia đình vọng tộc hồi xưa.
Tưởng Tịch nhíu mày, bỗng nhiên nhớ đến cô ta kêu Đinh Mi đưa áo cho mình, liền bỏ cà mèn xuống, quay về phòng hoá trang lấy áo đến, nói: “Hôm trước cô nhìn lầm rồi, áo này không phải của tôi.”
“Tôi nhớ rõ chị Tưởng cũng có một cái áo giống như vậy mà.”
“Cô nhớ lầm rồi.” Tưởng Tịch nói không biểu cảm: “Tôi không có cái áo như vầy.”
“Vậy chắc là tôi đã nhìn lầm.” Phương Vi Vi nhận lấy cái áo, ngượng ngùng nói: “Khiến chị Tưởng thêm phiền, thật xin lỗi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]