Bên ngoài toà nhà TRE được lắp đặt một màn hình LCD rất lớn, trên màn hình luân phiên chiếu các MV giới thiệu mỗi nghệ sĩ đang nổi của công ty.
Đoạn của Tưởng Tịch là một đoạn ngắn sưu tập phim truyền hình, phim điện ảnh mà cô đã quay hơn một năm qua.
Xuống xe, Tưởng Tịch nhịn không được khoé miệng giật giật, hỏi Lục Mạnh Nhiên: “Đoạn ngắn này do ai làm?”
Thấy không thích hợp thế nào đó, tuy rằng của những người khác không tệ, nhưng của cô giống như…
Tưởng Tịch suy nghĩ một chút, cảm thấy là lạ.
Lục Mạnh Nhiên đếm đoạn phim ngắn của Tưởng Tịch, dưới đáy lòng đảo mắt xem thường, ngoài miệng thì nói: “Tổng giám đốc Tần.”
Tưởng Tịch nghẹn họng, chỉ có khoé mắt run rẩy là để lộ vài nét cảm xúc.
Văn phòng của Lục Mạnh Nhiên không thay đổi gì so với mấy tháng trước. Tưởng Tịch ngồi vào ghế sô pha, nghe anh ta nói chuyện với Lý Mặc.
Lục Mạnh Nhiên nói: “Đạo diễn Lý, tôi là Mạnh Nhiên, Tưởng Tịch nhận vai nữ chính của bộ phim ông đề nghị.”
Không biết Lý Mặc ở bên kia nói gì đó, Lục Mạnh Nhiên đưa điện thoại cho Tưởng Tịch. “Đạo diễn Lý muốn cô tiếp điện thoại.”
“A lô, đạo diễn Lý, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Lý Mặc ở đầu bên kia điện thoại cười khách sáo. “Gần đây cô càng ngày càng bận.”
“Đạo diễn Lý nói đùa.” Cô không phải càng ngày càng bận mà là trong lúc quay phim không được nhận quay phim khác mà thôi.
“Đúng rồi, năm sau tôi muốn quay một bộ phim mới, việc này chắc là Lục Mạnh Nhiên đã nói với cô. Nam chính tạm thời quyết định là Nghiêm Nham, nữ chính tôi tương đối vừa ý cô. Nhưng mà…” Lý Mặc chuyển đề tài, có phần áy náy: “Hôm nay nhà đầu tư nói với tôi, nếu muốn quay thì nữ chính phải do Phương Vi Vi đóng.”
Về quay phim, nhà đầu tư là miệng vàng lời ngọc, chẳng những quyết định diễn viên chính mà còn nắm giữ toàn bộ vận mệnh tương lai của bộ phim.
Lúc quay “Công tử Khuynh”, Tưởng Tịch đã hiểu biết qua chỗ lợi hại của nhà đầu tư.
Lý Mặc có thể không kiêng dè nói cho cô những điều này, coi như không dễ dàng gì.
Sắc mặt Tưởng Tịch thay đổi, giọng nói lại trước sau như một mang theo tươi cười: “Không sao, đạo diễn Lý, cơ hội hợp tác sau này của chúng ta còn nhiều, không chỉ có bộ này.”
“Được.” Lý Mặc vô cùng vừa lòng đối với việc Tưởng Tịch biết điều. “Sau này có cơ hội, tôi sẽ liên hệ cô.”
“Được.” Tưởng Tịch nói: “Nhưng mà đạo diễn Lý, tôi có thể hỏi một câu hay không, bộ phim mới của ông tên là gì?”
“‘Ăn chơi trác táng’.”
Quả nhiên là nó.
…
Cúp điện thoại, Tưởng Tịch hỏi Lục Mạnh Nhiên: “Tài năng mới của năm nay, Phương Vi Vi, như thế nào?”
“Đang rất nổi.” Lục Mạnh Nhiên nói: “Lễ Valentine sang năm sẽ tung ra album mới, hôm nay đi Nhật Bản quay MV. Ngoài ra, nghe nói cô ta còn muốn nhận đóng phim, nhưng mà không biết bộ phim đầu tiên nhận là gì.”
Người phụ nữ này rất huênh hoang. Nói thật ra, Lục Mạnh Nhiên rất vô cảm đối với những diễn viên huênh hoang, mặc dù không ít người trong giới này dựa vào tính tình huênh hoang để nổi tiếng.
“Phim của đạo diễn Lý không tệ.”
Lục Mạnh Nhiên ngạc nhiên: “Cô ta muốn vai phụ trong phim của đạo diễn Lý?”
Tưởng Tịch uống một ngụm trà, nói: “Không phải, là vai nữ chính.”
Thiếu chút nữa là Lục Mạnh Nhiên ngã từ trên ghế xuống. “Đạo diễn Lý đổi cô?”
Tưởng Tịch nhìn lên: “Vâng, nói là nhà đầu tư chỉ rõ muốn Phương Vi Vi làm nữ chính, nếu không thì rút đầu tư.”
Lục Mạnh Nhiên thật không biết nói sao cho phải.
Đổi diễn viên là chuyện thường ngày, có khi một bộ phim quay gần xong thì đổi diễn viên, cho nên Tưởng Tịch này không tính là chuyện lớn.
Lục Mạnh Nhiên chỉ là cảm thấy đáng tiếc cho Tưởng Tịch. Mấy kịch bản trong tay anh ta đều là của những đạo diễn thường xuyên đoạt giải thưởng trong Liên hoan Phim, nhưng so với Lý Mặc thì không nổi tiếng bằng.
Không nhắc đến “2033” mà Tưởng Tịch mới vừa quay xong, đạo diễn trong nước có thể so sánh ngang với Dung An, trong mười năm tới cũng chắc chắn không xuất hiện lấy một người. Nếu Tưởng Tịch vẫn dựa vào trình độ của phim của Dung An mà lựa chọn thì đời này đoán là cô đừng nghĩ đến quay phim gì nữa.
Nói mặc dù cô có danh tiếng, cũng không được. Huống chi, giới showbiz thay đổi khôn lường, tài năng mới tuôn ra từng đám, một khi không chú ý thì sẽ bị đá ra.
Lục Mạnh Nhiên so sánh những phim khác một chút, nói: “Vai diễn trong phim mới của đạo diễn Lý có lẽ không thích hợp với cô, nếu tuỳ tiện tiếp nhận kịch bản, nói không chừng là một sai lầm. Không thì chúng ta xem các kịch bản khác.”
Tưởng Tịch nói: “Không sao, không nhất định đều phải là phim của đạo diễn Lý, những đạo diễn phim khác, chỉ cần là kịch bản hay thì tôi đều được.”
Lục Mạnh Nhiên ừ một tiếng, sau đó mời Tưởng Tịch đi văn phòng tổng giám đốc.
Chỗ thư ký không ngạc nhiên khi nhìn thấy Tưởng Tịch, gọi nội tuyến nói một tiếng với Tần Thành, liền mời Tưởng Tịch đi vào.
Tần Thành vừa cúp điện thoại với Lục Mạnh Nhiên không tới hai phút, nhìn thấy Tưởng Tịch, dò hỏi: “Gần đây em có muốn quay một bộ phim nào hay không?”
“Tôi muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian.” Tưởng Tịch không biết là Lục Mạnh Nhiên đã trao đổi cùng Tần Thành ở sau lưng, khoát tay, nói: “Chuyện đóng phim, gần đây kịch bản tốt không nhiều lắm, tôi không gấp.”
Tần Thành dở khóc dở cười, anh nghĩ anh thật sự đã lo lắng không đâu một trận. Cô ấy bị giật vai diễn, không đau lòng một chút nào, sức chịu đựng thật cao đó!
Nhưng mà dường như sức chịu đựng và đề kháng stress của cô luôn luôn mạnh mẽ.
Buổi tối vì để an ủi, Tần Thành mời Tưởng Tịch đi ăn cơm Tây.
Nhà hàng là của một người Pháp mở, phong cách hoàn toàn theo Châu Âu, mang theo lãng mạn của người Pháp.
Tưởng Tịch ôm một bó hoa hồng to, ngồi vào góc phòng.
“Chỗ này không có phòng bao.” Tần Thành ga lăng kéo ghế cho cô. “Nếu em không thích thì chúng ta có thể đi chỗ khác.”
“Không cần.” Một ngày không có miếng cơm nào, Tưởng Tịch đã sớm đói đến chịu không nổi, vì thế nói không khách sáo: “Nếu anh muốn cho tôi đói chết.”
Tần Thành lập tức gọi cơm.
Bọn họ tới sớm, lúc nhà hàng còn chưa có nhiều người tới, hai phần bò bí-tết được mang ra thật nhanh.
Tưởng Tịch vừa thấy cơm, không thèm nói, chỉ cắm cúi ăn.
Cô không muốn bị xếp vào hàng ngũ nghệ sĩ đói đến ngất xỉu.
Tần Thành nhìn cô một chút, cúi đầu cắt xong phần của mình rồi đẩy đến trong tầm tay Tưởng Tịch, anh thì lại muốn thêm một phần giống như vậy.
Tưởng Tịch ăn xong một phần, nhìn thấy trong tay có một phần khác, cũng không khách sáo, liền ăn.
Chờ đến khi cô ăn uống no đủ, nghỉ ngơi tốt thì Tần Thành mới lái xe chở cô về nhà. Để làm bữa sáng cho ngày mai, anh cố ý dừng xe dọc đường, đi siêu thị mua một ít đồ ăn.
Đến dưới lầu khu nhà, hai người sóng đôi với nhau, như là vợ chồng già lâu năm.
Vào nhà, Tần Thành giữ cửa, nói: “Nếu em muốn đóng phim của Lý Mặc, không phải là không có cách.” Gia nghiệp của Tần thị lớn như vậy, đầu tư quay một bộ phim không thành vấn đề.
Tưởng Tịch thay giày, đi vào phòng bếp phân loại đồ ăn, sau đó bọc plastic lại, bỏ vào tủ lạnh, khi đi ra thì trong tay bưng hai ly nước ấm, đưa một ly cho Tần Thành, một ly cầm trong tay, nói: “Không cần phải, phim của đạo diễn Lý hay, nhưng tôi không cần đóng toàn phim của ông ta, những đạo diễn khác cũng không phải không có kịch bản hay.” Cô chỉ tò mò nhà đầu tư của bộ phim đó là ai, tuyệt đối không thể nào đại tiểu thư Phương Vi Vi kia lại hạ thấp bản thân tôn quý của mình đi ăn cơm với người ta.
“Nghe nói người đầu tư bộ phim đó là nhà họ Phương.” Tần Thành thình lình nói ra tin tức mà anh mới có được, sau đó lẳng lặng nhìn Tưởng Tịch.
“Thì ra là bọn họ.” Tưởng Tịch đờ ra trong chốc lát, rồi nói: “Thảo nào.”
Gia nghiệp của nhà họ Phương to lớn, vì con cháu bước chân vào giới điện ảnh mà đã suy nghĩ vẹn toàn.
Vẻ mặt của Tưởng Tịch như chuyện không liên quan tới tôi, nhưng Tần Thành cảm giác được thay đổi của cô.
Anh để ly nước xuống, ôm chặt cô một chút, sau đó buông ra trở về phòng.
Tưởng Tịch im lặng đứng ở đó, khoé miệng dần dần nhếch lên.
Ban đêm, lúc Tưởng Tịch ngủ say, Tần Thành gọi một cú điện thoại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]