Đặt mình vào trong phim trường hỗn độn, lồng ngực Tưởng Tịch dâng lên một cảm giác thuộc về.
Năm cuối cùng của kiếp trước, bởi vì phần lớn thời gian của Nguyên Tấn Thần bị sắp xếp kín, cô lo lắng hắn ta không chăm sóc tốt cho bản thân nên đã cố ý từ chối lời mời quay một bộ phim. Cho dù giữ lại lời mời thì cũng chỉ là quay vai diễn phụ nhỏ, không quan trọng, hoặc những đoạn quảng cáo ngắn.
Sau khi trọng sinh, Tưởng Tịch may mắn hơn bao giờ hết, may mắn có được cơ hội thay đổi bi kịch một lần nữa.
Để ý đến sự thất thần của Tưởng Tịch, Lưu Viện ho nhẹ một tiếng, quay đầu mỉm cười, kéo cô về phía Lý Mặc, nói: “Đạo diễn Lý, đây là Tưởng Tịch, một trong ba nghệ sĩ mới hàng đầu của công ty lần này.”
Lý Mặc hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo hiền lành, trải qua quanh năm quay phim ở ngoài trời khiến cho ông ta hơi già hơn một chút so với một người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi.
Ánh mắt quét một vòng qua ba người mới với vẻ mặt khác nhau, Lý Mặc nói: “Tổng giám đốc Tần đã cho tôi xem qua diễn xuất của các người, không tồi, rất có tiềm năng.”
Lưu Viện vội vàng cười làm lành: “Đạo diễn Lý cũng đừng khen quá mức, bọn họ đều là người mới, sẽ bị kiêu ngạo đấy.”
Lý Mặc sang sảng cười lớn: “Lưu Viện, mấy tháng không gặp, cô càng ngày càng biết nói chuyện.”
Video huấn luyện của ba người này đều được tổng giám đốc Tần đưa tới cho ông ta xem, nếu không phải bọn họ có năng lực diễn xuất, có nói cái gì ông ta cũng sẽ không lấy bộ phim mới của mình mà đặt cược. Chẳng qua, huấn luyện là một chuyện, ra trận thật sự lại là chuyện khác.
Lý Mặc vô cùng chờ mong nhìn thấy biểu hiện kế tiếp của bọn họ. Quá trình tạo ra một bộ phim cũng là quá trình tạo ra một ngôi sao, không phải sao?
Tưởng Tịch đang bình tĩnh nghe Lưu Viện và Lý Mặc nói chuyện với nhau, phía sau lại truyền đến tiếng ồn ào.
Còn chưa kịp quay đầu lại, một giọng nói nam xuyên đến, đánh vào màng nhĩ: “Đạo diễn Lý, thật xin lỗi, tôi đã tới trễ.”
Nguyên Tấn Thần sải bước đi tới, khi đi ngang qua bên cạnh Tưởng Tịch thì ngừng lại một chút, quay đầu cười tủm tỉm, nói: “Cô là người mới của công ty phải không, xin chào, tôi là Nguyên Tấn Thần.”
Tưởng Tịch nhìn nụ cười hoàn mỹ trên mặt hắn ta, thoáng sửng sốt.
Nguyên Tấn Thần chớp mắt mấy cái.
Tưởng Tịch vội vươn tay: “Xin chào Nguyên thiên vương, tôi là Tưởng Tịch.”
“Tôi nhớ rõ cô.” Nguyên Tấn Thần thu tay lại, lộ ra tám cái răng đúng chuẩn với Tưởng Tịch.
Chôn xuống những cảm xúc đã thình lình bị nụ cười này lôi ra, mũi Tưởng Tịch chua xót, vội vàng quay đầu.
Hôm nay cô chỉ lo cảm khái, thiếu chút nữa đã quên một việc quan trọng nhất: Nguyên Tấn Thần là nam diễn viên chính của bộ phim này.
Cô phải ngày ngày đối diện với hắn ở trường quay.
Quả thật không có gì khiêu chiến giới hạn kiềm chế của cô hơn so với điều này.
Cảm giác được người bên cạnh không bình thường, lại nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ ra sức nháy mắt với mình của Lưu Viện, Tề Minh Lật vuốt vuốt tóc, đi đến trước mặt Tưởng Tịch, che khuất tầm mắt của Nguyên Tấn Thần, nói: “Xin chào Nguyên thiên vương, tôi là Tề Minh Lật.”
“Xin chào.” Nguyên Tấn Thần giống như không có bị ảnh hưởng, cười hớn hở như trước. “Các em có thể trực tiếp gọi tôi là sư huynh.”
Tề Minh Lật thản nhiên gật đầu. Tưởng Tịch và Nghiêm Nham cũng gật đầu phụ hoạ.
Nghi lễ khởi động máy giữa trưa đã được các vị sản xuất làm, việc kế tiếp là tuyên bố vai diễn.
Trước khi quay phim, Lý Mặc thường báo cho các diễn viên biết, để cho bọn họ nên thử ống kính thì thử ống kính, nên xem kịch bản thì xem kịch bản. Bình thường ông ta sẽ lựa chọn diễn viên, đưa kịch bản cho họ trước khi bộ phim bấm máy, để tiện cho họ có thể sắp xếp kế hoạch hợp lý cùng với có thời gian nghiên cứu nhân vật.
Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên không có trải qua thử ống kính liền chọn người, xác định diễn viên.
Miệng nói có thể quay phim được, nhưng tới thời điểm thật sự, Lý Mặc đột nhiên lại có chút không chắc chắn. Dù sao thì bọn họ còn rất trẻ, còn “Công tử Khuynh” lại đòi hỏi diễn biến tâm trạng phức tạp mà chỉ có người đã từng trải qua sóng to gió lớn mới có thể chiêm nghiệm được.
Gọi người trợ lý phim trường tới, Lý Mặc đứng dậy giũ giũ cánh tay, thở ra một hơi, chỉ chỉ kịch bản phó đạo diễn đang cầm trong tay, nói: “Vai diễn đã xác định, Tề Minh Lật diễn vai nữ chính, Tưởng Tịch diễn vai nữ phụ, Nghiêm Nham diễn vai nam phụ. Bây giờ lập tức chia kịch bản cho mọi người, lập tức bắt đầu xem, nửa giờ sau chúng ta quay phim.”
Biết được không phải là nữ chính, Tưởng Tịch ngầm nhẹ nhàng thở ra. Bởi vì nữ phụ trong “Công tử Khuynh” là em gái của nam chính, ngoại trừ một ít cảnh nhỏ diễn với nhau, mặt khác thì rất ít cùng xuất hiện.
Đem cái ghế đẩu vào một góc tương đối yên lặng, Tưởng Tịch thật chăm chú xem kịch bản.
Cảnh quay đầu tiên sắp tới không có vai của Tưởng Tịch. Nhưng nữ chính Cố Ảnh mà Tề Minh Lật diễn xuất thì phải xuất hiện một cách long trọng sau NGhiêm Nham và Nguyên Tấn Thần.
Tưởng Tịch nhìn về phía Tề Minh Lật, cô ta đang cúi đầu, hết sức chăm chú vào lời thoại.
Lại chuyển ánh mắt về phía Nghiêm Nham, nhìn thấy động tác của anh ta khẩn trương vụng về, Tưởng Tịch khẽ cau mày.
“Đừng lo lắng.” Tề Minh Lật nhìn lên. “Nghiêm Nham có thể diễn tốt vai Tiêu Hàm kia.”
Tiêu Hàm, cũng chính là nam phụ của phim, là bạn chí cốt của nhân vật chính Âu Dương Khuynh, tính tình trọng nghĩa lại tràn đầy tình cảm dịu dàng, anh ta bảo vệ nữ phụ Âu Dương Na suốt cuộc đời, đến chết không thay đổi.
Kiếp trước, Lý Mặc dùng Lâm Dật, một diễn viên thần tượng đang nổi tiếng bấy giờ. Tưởng Tịch và anh ta chưa hề cùng xuất hiện, nhưng nhớ kỹ nụ cười thoả mãn của Lâm Dật trong một màn cuối cùng, không chân thành, nhưng cảm động.
Ngoại hình của Nghiêm Nham phù hợp với miêu tả bề ngoài của Tiêu Hàm. Mọi người cùng nhau huấn luyện năm sáu mươi ngày, Tưởng Tịch nhìn thấy, cũng rõ ràng trình độ của anh ta. Nhưng diễn thật thì…
Tề Minh Lật biết rất nhiều, cả về lý thuyết lẫn diễn xuất. Nhưng mà, trong tiềm thức Tưởng Tịch cảm thấy rằng sự việc không dễ dàng như Tề Minh Lật nghĩ.
“Nghiêm Nham.” Lý Mặc quăng kịch bản, quát: “Cậu phải diễn chính là một hiệp sĩ nghĩa hiệp, không phải là công tử bột quần áo lụa là la cà ở lầu xanh, hiểu hay không?”
Khi đang quay phim, Lý Mặc hoàn toàn khác hẳn với lúc chưa quay. Ông ta rất khó tính đối với bối cảnh, diễn viên. Kể từ khi Nghiêm Nham vào diễn thì càng giống như phụ nữ thời kì mãn kinh, luôn trong trạng thái cáu kỉnh nghiêm trọng.
“Làm lại một lần nữa.” Lý Mặc quăng kịch bản, thở hổn hển ngồi trở lại trên ghế.
“Tôi sai rồi.” Tề Minh Lật đang chờ đợi lên sân khấu, chủ động thừa nhận sai lầm. “Tâm lý của Nghiêm Nham thiếu năng lực, anh ta cần được huấn luyện tâm lý một lần nữa.”
“Ừ.” Tưởng Tịch nhún nhún vai. “Đóng phim không giống như huấn luyện ngày thường. Hôm nay, đầu tiên là Nguyên Nham vui mừng, sau đó là hồi hộp, nhất thời áp lực tâm lý quá lớn, dễ phạm lỗi.”
“Cho nên hôm nay cậu ta rất khó qua.” Một giọng nói chen vào, người Tưởng Tịch cứng đờ, chỉ nghe thấy người đàn ông giải thích: “Đạo diễn Lý nổi danh là vua bắt bẻ ở trong giới, tất cả các diễn viên cùng hợp tác với ông ta đều nói khi ông ấy quay phim thì không giống người. Kỹ thuật diễn của Nghiêm Nham đủ, nhưng trình độ kém điêu luyện một chút, không có thể hiện ra được. Đạo diễn Lý sẽ không để cho cậu ta qua đâu.”
Trên người Nguyên Tấn Thần có mùi nước hoa quen thuộc, Tưởng Tịch nhìn thấy hắn ta, siết bàn tay lại, giống như không để ý hỏi: “Nguyên sư huynh, anh cũng gặp qua chuyện như vầy sao?”
“Làm sao không có?” Nguyên Tấn Thần xoè tay ra, trong lòng bàn tay có một vết thẹo rõ ràng. “Trước kia làm diễn viên cameo trong phim của đạo diễn Lý, dùng dây thừng lấy nước, làm hơn chục lần.”
Tề Minh Lật coi thường, ở trong lòng cười một tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]