Edit&Beta: VyVy
——
Tô Hoà lờ mờ mở mắt ra, nhìn cảnh vật lạ lẫm xung quanh, thân thể cô không nhịn được run lên, ánh mắt cẩn thận đánh giá nơi này.
“Đã tỉnh?”
Lý Chu nhìn cô gái đã tỉnh lại, ngữ khí lạnh lùng, không có chút độ ấm nào.
“Anh trai, đây là nơi nào vậy?”
Thanh âm Tô Hòa mềm mại nhu nhu, hai tay cô nắm chặt chăn bông, bộ dạng nhút nhát.
Tô Hoà trông rất khả ái, với làn da trắng nõn mềm mại, tóc mái bằng, khuôn mặt trẻ con, đôi mắt to tròn và hai bím tóc nhỏ, trông giống như một con búp bê.
“Ừ.” Giọng nói của Lý Chu rất lãnh đạm, “Cô tên gì và sống ở đâu?”
“Em...”
Tô Hoà cầm chặt chăn trong tay, khẽ cắn môi, thoạt nhìn rất thống khổ, đôi mắt chớp chớp, ngân ngấn lệ.
Lý Chu không nói, mà là yên lặng nhìn cô gái nhỏ.
“Em không biết, em chỉ biết em tên là... Tô Hoà...”
Tô Hoà hai tay ôm đầu, vẻ mặt rất đau khổ, thanh âm mềm mại, một bộ dáng làm cho người khác yêu thương.
Lý Chu cau mày nhìn cô gái trước mặt, ngữ khí không khỏi dịu đi, “Suy nghĩ kỹ, không nhớ cũng không sao, tôi giúp em tìm người nhà.”
Tô Hoà ngất xỉu trước xe anh, suýt chút nữa thì bị anh đâm phải. Thấy cô bé ngất xỉu, anh đem cô về nhà mời bác sĩ đến khám, cô chỉ bị cảm nắng, không có gì nghiêm trọng.
Tô Hoà ôm đầu nhắm mắt lại, giữa hai hàng lông mày tràn đầy vẻ đau khổ, tựa hồ suy nghĩ rất nhiều.
“Anh ơi, em không nhớ được... em không biết gì cả...”
Tô Hoà mở mắt ra, cô không ngừng nắm lấy chăn, khẽ cắn môi, dè dặt nhìn Lý Chu, vừa sợ hãi vừa rụt rè.
Bất lực, Lý Chu gọi bác sĩ gia đình đến.
“Thiếu gia, đây có thể là bị cảm nắng... dẫn đến mất trí.”
Bác sĩ đến kiểm tra một lần, hết thảy mọi thứ đều bình thường, không tìm ra nguồn gốc gây ra việc mất trí nhớ của cô nhưng vẫn căng da đầu nói.
Lý Chu hỏi: “Khi nào thì có thể khôi phục?”
“Chuyện này không chắc lắm, ngắn thì hơn một tháng, còn dài thì phải mất một năm rưỡi.”
Bác sĩ gia đình trả lời thật.
“Ra ngoài đi.”
Lý Chu xoa xoa thái dương, xua tay nói.
“Ngoan ngoãn uống thuốc, uống xong tôi đưa em về nhà.”
Trong tay cầm một viên thuốc, Lý Chu đưa cho Tô Hoà, giọng điệu không lạnh không nhạt.
Tô Hòa nhìn viên thuốc trong tay Lý Chu, lắc đầu mãnh liệt, lấy chăn che miệng lại, đôi mắt long lên nhìn Lý Chu một cái, trên mặt hiện rõ vẻ cự tuyệt.
Lý Chu nhìn hành động của cô, cười nhẹ nói: “Không muốn uống thuốc?”
Tô Hòa gật đầu như gà mổ thóc.
Lý Chu lại hỏi: “Sợ đắng?”
Tô Hoà tiếp tục gật đầu.
“Không đắng, chỉ cần uống nước nuốt xuống là được.”
Lý Chu thấp giọng dỗ dành cô một chút, thoạt nhìn rất ngốc manh, anh lạnh lùng không nổi.
Tô Hòa vẫn sợ hãi, rụt rè nhìn Lý Chu, sau đó chui đầu vào trong chăn.
Lý Chu: “...”
Tiểu cô nương gan thật nhỏ a.
“Uống thuốc xong sẽ được ăn kẹo, sẽ không đắng.”
Lý Chu đưa tay kéo chăn của Tô Hòa, miếng sô cô la nằm yên trong lòng bàn tay anh.
“Ừm... được.”
Tô Hoà do dự một hồi, sau đó chậm rãi ngồi dậy, động tác vô cùng thận trọng.
Cô nhận lấy nước và viên thuốc trong tay Lý Chu, cả khuôn mặt nhăn lại trông thật đáng thương.
“Anh ơi, kẹo.”
Cô gái nhỏ cuối cùng cũng nuốt được viên thuốc, cô rụt rè vươn tay về phía Lý Chu, thanh âm mềm mại.
Lý Chu đặt viên sô cô la vào tay Tô Hòa, Tô Hòa nhìn viên sô cô la trên tay, trên mặt nở nụ cười hài lòng.
——
Lý Chu đưa Tô Hòa đến đồn cảnh sát, cô nhút nhát núp sau lưng anh, tròn mắt nhìn đồ đạc trong đồn cảnh sát, ngón tay nắm chặt lấy góc áo, vô cùng khẩn trương.
"Lý Thiếu, chúng tôi nhất định sẽ tìm gia đình cho cô gái nhỏ này. Ngài yên tâm."
Cảnh sát trưởng cung kính trấn an Lý Chu, trên mặt mang theo ý cười.
“Ah... làm ơn.”
Lý Chu gật đầu.
“Em ngoan ngoãn chờ ở đây, sẽ giúp em tìm được gia đình.”
Lý Chu quay đầu, ôn hoà nói với cô.
Cô gái nhỏ như hiểu như không gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, cắn môi, ngây thơ nhìn Lý Chu.
“Các anh chăm sóc tốt cho cô ấy, tôi còn có việc rời đi trước.”
Lý Chu kéo cô từ phía sau lên, sau đó nói với cảnh sát trưởng.
“Anh ơi, em sợ...”
Tô Hòa hơi nghiêng đầu, cô nhìn Lý Chu, hai mắt ngấn nước, trông rất đáng thương.
“Không sao, ngoan ngoãn chờ ở đây.”
Lý Chu duỗi tay, xoa đầu Tô Hòa, nhẹ giọng nói
Nhìn tiểu cô nương mềm mại như sáp, Lý Chu cảm thấy nói chuyện lạnh lùng với cô thật tội lỗi.
“Anh ơi....”
Tô Hòa nhìn Lý Chu xoay người rời đi, cô vội vàng túm lấy góc áo của anh, nước mắt lưng tròng, như sắp khóc.
“Em rất sợ....”
Tô Hòa cắn môi, cúi thấp đầu, tay trái bất an xoa góc áo, tay phải nắm lấy áo của Lý Chu.
“Cô gái nhỏ, chúng tôi đều là người tốt. Chúng tôi là cảnh sát, có thể giúp cô tìm được gia đình của mình. Đừng sợ, được không?”
Cảnh sát trưởng nhìn bộ dạng sợ hãi của cô, nhẹ giọng nói, cảnh sát bọn họ không có đáng sợ như vậy a?
Cô gái trông như sắp khóc, như thể bọn họ đã bắt nạt cô vậy.
Tô Hòa lắc đầu, cô càng nắm chặt áo của Lý Chu hơn.
“Anh ơi, em không muốn tìm gia đình, em rất sợ.”
Tô Hòa ngẩng đầu nhìn Lý Chu, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, hai tay nắm áo Lý Chu càng lúc càng chặt.
“Nghe lời, gia đình em sẽ rất sẽ lo lắng.”
Lý Chu hơi cúi xuống, anh nói nhỏ.
"Người đầu tiên em nhìn thấy khi tỉnh lại là anh. Anh trai, đừng bỏ Tiểu Hòa lại có được không? Em sợ.”
Tô Hòa lắc đầu, cô nắm lấy áo Lý Chu không buông, đôi mắt đen nhánh ánh hiện lên tia bối rối, không biết làm sao.
Có vẻ như Lý Chu là người cô thân thiết nhất.
Nhìn ánh mắt của cô gái nhỏ, Lý Chu lại mềm lòng, “Em muốn về nhà với anh trai, hửm?”
Tô Hòa gật đầu như gà mổ thóc.
“Được rồi, anh trai đưa em về, khi nào Tiểu Hòa nhớ ra thì về nhà, được không?”
Lý Chu xoa đầu cô, nói.
“Được a ~”
Tô Hòa trong nháy mắt liền vui vẻ, đôi mắt nhiễm lên một tầng ý cười.
Thế là lúc đó, cảnh sát trưởng nhìn thấy Lý Chu đưa tiểu cô nương rời khỏi đồn cảnh sát, cô một mực kéo góc áo của Lý Chu, ở bên cạnh anh, trông cô đặc biệt nhỏ nhắn, rất đáng yêu.
——
VyVy: Tô Hoà gọi Lý Chu là anh (哥哥: Anh trai)
Vote vote ~ <3