Hàm Nhiên bắt xe bus về đến nhà cũng là lúc Bắc Khải bước xuống xe. Hai người nhìn nhau cô định bước đến nói chuyện với anh thì anh lại lướt qua cô một cách vô tình.
Hàm Nhiên cô hụt hẫng cúi mặt xuống đất. Anh vậy là giận chuyện lúc sáng sao. Cô vội chạy theo anh bám lấy tay anh.
- Bắc Khải?
- Em vậy mà còn ghi nhớ tên tôi sao?
- Em... Chuyện lúc sáng em không cố ý. Chỉ là....
- Chỉ là tôi và em không có tình yêu còn kết hôn vì mẹ tôi ép em sao?
- Em không có ý đó.
Bắc Khải nói như không nói. Anh thấy mình cũng thật là.... Nhận vơ tất cả làm chi.
Hàm Nhiên không dám hé môi nói nữa. Cô phải giải thích sao đây. Nhìn theo dáng anh bước vào nhà tim cô có chút nhói đau. Cô tự nhủ không được phép yêu anh nếu không lúc đi sẽ rất đau.
Đến tối ăn xong anh và cô không ai nói với ai việc gì cả. Cô đang ngồi nhìn mẫu hình bánh mình làm thì có tờ giấy ở chiếc mặt cô. Bắc Khai đứng đó và đưa cho cô.
- Em xem rồi kí tên đi. Như em muốn thì chúng ta nên thỏa thuận một chút về cuộc hôn nhân này.
- Em... Em...
Hàm Nhiên tay hơi run mà cầm tờ giấy này nên đọc. Đạp vào mắt cô là hợp đồng hôn nhân giữa anh và cô. Thời hạn là 1 năm.
- Nếu một năm tôi và em vẫn không có tình cảm thì chúng ta li hôn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-me-toi-chon/2869684/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.