Cô muốn giữ anh lại nhưng xem ra đã không kịp nữa rồi. Bắc Khải không quay đầu nhìn cô mặc dù cô gọi anh. 
Hàm Nhiên ngồi dưới nền nhà khóc một lúc thì mẹ Bắc về. 
- Con sao ngồi đây khóc. 
- Mẹ..hu... hu... 
- Có chuyện gì sao con? 
Hàm Nhiên ôm lấy bà và càng khóc to hơn. Cô biết bà rất tốt nhưng giờ thì cô không thể ở lại nữa. 
- Con xin phép mẹ cho con đi ạ. Con sẽ thường xem đến thăm mẹ ạ. 
- Hàm Nhiên à. Ta xin lỗi vì ép con lấy Bắc Khải nếu hai đứa có duyên sẽ gặp lại. Con đi đi. 
- Mẹ... 
Hàm Nhiên cô buông tay bà ra và cúi đầu chào bà Bắc. Bà như người mẹ thứ hai của cô. Hàm Nhiên bước đi mà tim cô đau như hàng vạn mũi kim đang đâm nó, cô biết khi cô bước ra khỏi đây thì có nghĩ duyên tình của cô và Bắc Khải sẽ chấm dứt. 
Bắc Khải lái xe thẳng đến quán bar quen thuộc, anh ngồi uống rượu một mình. Đám gái gọi ở đây thấy con mồi ngon như anh mà không thể bỏ qua. 
- Ngài đến đây một mình sao để em giúp ngài. 
- Cút đi cho tôi. 
Bắc Khải anh đang ghét bỏ con gái mà cô ta còn sán lại gần anh. Anh uống hết chén này đến chén kia đến khi say không biết gì thì nhân viên của quán lấy điện thoại anh gọi cho thư kí Hứa. 
- Alo sếp.. 
- Sếp Bắc của anh đang say ở quán chúng tôi. Anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-me-toi-chon/2869672/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.