Hàm Nhiên cô suy nghĩ nên làm gì bây giờ. Cô sờ tay nên bụng mình nơi đây có thiên thần nhỏ của cô. Hàm Nhiên cô muốn giữ con dù sao nó cũng vô tội.
" con à, chúng ta cùng cố gắng được không?"
Từ hôm đó không ai đến thăm cô và anh cũng vậy. Cô tủi thân nhưng cũng chẳng biết làm gì. Đang suy nghĩ miên man thì vệ sĩ bước vào phòng.
- Cô Hàm chúng ta đi thôi.
- Chờ tôi một chút.
Cô lấy chút đồ rồi theo vệ sĩ về nhà. Bắc Khải có lẽ đã đi làm nên nhà không có ai ngoài cô. Cô dọn dẹp và nấu cơm chờ Bắc Khải về đến 10h đêm anh mới bước chân về nhà.
Bắc Khải đi uống rượu cùng Cẩn Nam ở quán bar nên về muộn. Bắc Khải bước vào nhà thì thấy bàn ăn được bày biện rất nhiều món và thấy Hàm Nhiên ngủ gục trên bàn.
Bắc Khải chán ghét nhìn cô, anh tiến lại gần bàn tiện tay cầm đĩa thức ăn vứt vào thùng rác. Thấy tiếng động thì Hàm Nhiên tỉnh dậy.
- Anh về rồi sao?
- Đừng bao giờ nấu ăn cho tôi vì tôi thấy chúng là muốn nôn rồi. Thứ dơ bẩn như cô nấu ăn thì tôi không dám dùng.
Bắc Khải ghé sát tai cô và nói những lời lẽ thâm đôc đó. Hàm Nhiên chân tay hơi run và lùi lại phía sau. Bắc Khải nói xong anh nhếch mép và đi về phòng mình.
Hàm Nhiên tự nghĩ đến bản thân mình và cô vừa dọn dẹp tưng đồ ăn mà cô làm. Hàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-me-toi-chon/2869657/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.