Anh cứ đến đây cũng không ổn và em không muốn nợ anh.
Bắc Khải nghe cô nói vậy thì liền đáp.
- Anh tự nguyện.
- Nhưng em không cần vậy. Em không muốn liên quan đến anh nữa. Xin anh hãy để em bình yên.
Hàm Nhiên nói ra những câu này tim cô rất đau nhưng cô buộc phải nói, thà dứt khoát còn hơn cả hai cùng đau.
Bắc Khải nghe cô nói vậy thì tim anh rất đau, anh không nghĩ cô lại nghĩ anh phiền đến vậy. Hàm Nhiên muốn cắt đứt tất cả để bình yên và cô không muốn liên quan đến anh nữa. Bắc Khải nghĩ đến vậy thì ngực trái anh rất đau, gần như không thở được.
- Được. Anh sẽ không phiền em nữa, nếu có gì cần anh giúp đỡ em hãy liên hệ với thư kí Hứa nhé!
Bắc Khải lạnh lùng nói ra những điều này thì tim anh cũng biết đau mà. Giờ chân anh như này nếu có bên cô cũng là gánh nặng cho cô thôi thì buông tay một lần để cả hai tốt hơn.
Hàm Nhiên nghe những điều Bắc Khải nói thì cô bắt đầu rơi những giọt nước mắt đầu tiên, cô cũng chẳng biết sự lựa chọn hôm nay là đúng hay sai nữa.
- Được.
- Chúc em có cuộc sống hạnh phúc. Tạm biệt em.
Bắc Khải cúi đầu chào mẹ cô cũng như thay lời xin lỗi bà dù sao cũng tại anh mà con gái bà như vậy. Mẹ cô nhìn thấy sự chân tình của anh thì bà cũng có chút dao động.
Thư kí Hứa đẩy xe lăn giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-me-toi-chon/2869628/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.