Bỗng Hàm Nhiên nên tiếng hỏi anh.
- Anh này em sinh xong xấu anh có chê em không?
- Dù anh có muốn chê cũng không dám chê em.
Hàm Nhiên tức quá đẩy anh ra và cái gối đang ngồi yên mà bị bả lấy nên quăng vào người Bắc Khải.
- Anh dám chê tôi sao? Bắc Khải.
- Em đừng tức giận sẽ làm vết thương đau.
- Anh còn nói... á...
- Đấy đấy tự dưng giận anh làm chi.
Bắc Khải thấy Hàm Nhiên nhăn nhó anh liền đỡ cô nằm xuống. Anh lo lắng cho cô vô cùng.
- Em nằm xuống nghỉ ngơi đi.
- Mà quên con đâu anh?
Hàm Nhiên quên mất còn đứa bé cô chưa thấy mặt. Bắc Khải nghe cô hỏi liền trả lời.
- Là con trai hai mẹ đang bế rồi.
- Anh nhìn mặt con rồi à?
- Nhìn rồi... yên tâm không giống em?
Hàm Nhiên nghi hoặc muốn hỏi anh. Vậy nó giống anh à.
- Tất nhiên giống anh rồi. Em muốn ăn gì để anh gọi bác sỹ.
- Em muốn ăn cháo một chút.
- Em chờ chút nhé.
Bắc Khải vội gọi bác sỹ và đúng hơn là dịch vụ đồ ăn cho bà đẻ. 10 phút sau đồ ăn đã có mặt rồi. Bắc Khải vội đổ cháo ra bát và bón cho cô.
- Để anh giúp em nhé. Nào ...
- Em tự làm được mà...
- Em là vợ anh rồi. Em chỉ việc hưởng thụ còn mọi thứ anh lo hết.
Hàm Nhiên nghe câu nói này thì sến quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-me-toi-chon/2869617/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.