Chương trước
Chương sau
Thanks em HongTranHuyenMong đã beta.
Khí trời vào đông ở Đài Bắc tuy có se lạnh, nhưng cũng chỉ có thể so sánh với mùa thu ở Boston. Thời tiết nơi đây đặc biệt ôn hòa, Khả Vi rời xa đã vài năm, đây là mùa đông đầu tiên từ khi cô trở về. Thật không ngờ, Khả Vi nhớ nhất trong hoàn cảnh này lại chính là hình ảnh tuyết rơi ở Boston. Lần đầu tiên cô nhìn thấy tuyết, đã đưa tay ra hứng lấy, rồi nhìn nó tan đi nhanh chóng, để lại giọt nước loãng mềm mại cô động. Khi nhìn thấy làn khói trắng phả ra mỗi lần hít thở hay nói chuyện, ban đầu cô không khỏi cảm thấy thích thú.
Mùa đông ở Boston đôi khi rất khắc nghiệt, cái cảm giác lạnh rát càn quét khắp người, có người nói, càng ở lâu thì cơ thể sẽ càng nhạy cảm với cái lạnh ở nơi đây, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Khả Vi vốn không thích thời tiếc lạnh lẽo, nó mang cảm giác cô quạnh và buốt giá rất chán chường. Cái lạnh phủ lên vạn vật một màu xám rõ rệt. Thời gian cũng vì vậy mà dường như trôi qua chậm hơn, đêm kéo dài đến tận cùng, ngày thì trôi qua quá nhanh. Bây giờ cô đứng đây, trên tay cầm một tách trà nóng, từ cửa sổ thư phòng nhìn xuống sân vườn, hoa lá bên ngoài vẫn khoe sắc dáng, không khí u nhã lãng mạn, quả thật khiến lòng người có chút phiêu diêu.
Ngày tháng cứ luân phiên dịch chuyển như vậy, không chờ đợi bất kỳ ai, điều chúng ta có thể làm là nắm bắt lấy từng khoảnh khắc.
Lúc này, trên bàn làm việc to lớn là vài cuốn sách luật đối ngoại của Đài Loan, trên màn hình vi tính là các tài liệu liên quan đến tập đoàn luật Michael Law. Đây là một công ty luật pháp đối ngoại, sau khi nhận được sự chấp thuận của Bộ Tư Pháp, mấy năm gần đây đã mở rộng và tiến lên dẫn đầu trong nhiều lĩnh vực pháp lý khác nhau. Từ công nghệ, dược phẩm, cũng như trong giao dịch thương mại và các quỹ đầu tư trong và ngoài nước. Hoàn toàn có thể tưởng tượng được, vận hành tập đoàn này là một đội ngũ luật sư anh tài như thế nào.
Khi Từ Trấn Khiêm nói cho cô biết, tập đoàn luật mà cô sẽ vào làm việc chính là của Michael Law, cô đã không cảm thấy quá đỗi kinh ngạc. Nhưng mà không thể nào không lo lắng. Khả Vi nghĩ, có được công việc vì mối quan hệ, thì sau này càng phải củng cố vị trí bằng thực lực. Thậm chí, con đường chinh phục vị trí cũng có thể nhận lấy nhiều phán xét và định kiến chỉ vì mối quan hệ vốn có. Và bên cạnh đó, là một áp lực vô hình khác, chính là uy tín của chồng cô. Cho nên dù tính cách trong công việc của Khả Vi vốn khá chủ động và cầu tiến, cô vẫn đòi hỏi mình có sự chuẩn bị chu đáo nhất có thể.
Thời gian qua, Khả Vi rất chuyên tâm điều dưỡng vết thương, đồng thời cũng tìm kiếm và theo dõi về pháp luật tại nước nhà, giở lại từng vụ kiện đã từng gây tiếng vang trong thời gian qua để phân tích. Cô dùng hết bốn tháng để đọc sách và nghiên cứu, muốn một khi đã gia nhập vào công ty, sẽ không bị quá bỡ ngỡ.
Ánh mắt đảo qua chiếc đồng hồ cổ trên tường, hiện giờ là gần 8 giờ tối. Khả Vi chợt ngẫm, cũng đã mười ngày Từ Trấn Khiêm đi Châu Âu để giải quyết các dự án quốc tế lớn. Năm ngày trước, cô nói chuyện qua điện thoại với anh, lúc đó anh đang ở Luân Đôn, kế tiếp liền bay qua Pháp. Lần nào anh gọi điện về, đều dặn dò cô ngủ sớm, mặc thêm áo ấm vào, trong khi đó, thời tiết ở Châu Âu bây giờ còn lạnh hơn ở Đài Loan rất nhiều, cô nghe anh nói vậy chỉ biết khe khẽ cười, nói là "Anh cũng vậy..." Âm giọng của anh trong điện thoại càng đặc biệt trầm thấp, độ vang êm ái mà lại trầm tĩnh như nước, rồi cô nghe ra ý cười trong giọng nói của anh, mang cho cô cảm giác an tâm khó tả.
Dần dần, cô hình thành một thói quen khác lạ, mỗi ngày đều đặc biệt nhạy cảm với tiếng chuông điện thoại. Tuy nhiên những khi anh không gọi, cô sẽ chỉ nhìn nhìn đến chiếc điện thoại, tuyệt đối không muốn làm phiền anh. Cũng giống như hôm nay, anh đã không gọi điện về...
Chờ đợi khiến cho tình cảm được nuôi dưỡng.
"Em là đang nhớ ai?"
"Á!"
Khả Vi đang ngẩn người thì đột nhiên tỉnh táo, nhất thời kinh ngạc đến xém làm rơi tách trà trên tay. Từ đằng sau có một bàn tay vươn ra đoạt lấy eo cô, cơ thể bị người phía sau trực tiếp ôm vào trong lòng, ấm áp bao phủ.
"...Anh về từ khi nào?"
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
"10 phút trước." Từ Trấn Khiêm vùi đầu vào trong cổ cô, dây dưa hôn lấy cái cổ trắng noãn.
Khả Vi chậm chạp xoay người, mặt đối mặt với anh. Khoảng cách gần trong gang tấc, cô không kìm được mà nhìn anh một cách chăm chú. Chỉ mới mười ngày không gặp, mà nhìn anh như có sự thay đổi. Trên khuôn mặt điển trai còn xuất hiện cả râu quai nón nam tính, càng làm nổi bật lên khí chất thần bí và quyến rũ cố hữu.
Đôi mắt Từ Trấn Khiêm thâm trầm nhìn thẳng vào gương mặt khả ái của khả Vi, hơi thở nóng bỏng bao quanh. Dưới ánh đèn vàng trang trọng, thân ảnh của cả hai đẹp tựa đôi uyên ương dưới ánh trăng.
Gương mặt Khả Vi lập tức ửng hồng, vội thu hồi ánh mắt, cô đặt tách trà lên bàn, rồi nhặt lên áo khoác anh để kế bên, "Em đi pha nước cho anh tắm..."
Nhưng mà còn chưa bước được bước kế tiếp, tay đã bị anh nắm lại. Khả Vi xoay đầu khó hiểu nhìn anh.
Từ Trấn Khiêm không kéo cô trở về, anh cứ nắm giữ tay cô như vậy. Sau đó anh từ từ tựa người lên bàn làm việc, trên môi tràn ngập ý cười, tay kia chậm rãi cầm lên tờ giấy thư pháp ở trên bàn.
Khả Vi hoảng hốt, ngay lập tức ngã người tới, muốn giật đi tờ giấy. Từ Trấn Khiêm nhìn cô một cái, rồi bắt lấy cô, ôm cô vào trong lòng. Anh giơ cao tờ giấy, ngẩng đầu đọc.
"Sợ lòng thắt, sợ tim đau.
Sợ ngày nhớ, sợ đêm mong.
Sợ yêu rồi, sợ mất đi.
Sợ người quên, sợ đơn phương."
Hai hàng chữ thư pháp song phương uốn lượn trên mặt giấy. Ở góc cuối bên phải còn có một nụ hoa mộc lan vẽ bằng màu nước. Cánh hoa màu hồng nhạt, dần dần chuyển thành màu đỏ rượu ở gần cuốn hoa. Một nụ hoa đơn độc mong manh, nhưng lại mang đến cảm giác mãnh liệt và sâu lắng. Màu đỏ đánh thẳng vào thị giác, làm nổi bật lên ngụ ý của những câu chữ bên cạnh.
Từ Trấn Khiêm cúi đầu nhìn người trong lòng. Cả gương mặt cô ửng đỏ, hận không thể trốn xuống dưới bàn. Khi nãy nhìn thấy anh trở về, cô cái gì cũng quên hết, không để ý đến những thứ xung quanh. Gần hai tuần anh không về, cô cự nhiên một mình tung hoành, cái gì cũng không che giấu.
"...Sao lại tâm trạng như vậy?...." Ngữ điệu quan tâm pha chút ý giỡn cợt.
Khả Vi cắn môi.
".......Em chỉ là trong lúc nhàn rỗi, tập viết thư pháp một chút..."
Từ Trấn Khiêm dùng hai ngón tay nâng cằm cô lên. Ánh mắt sắc bén nóng rực ngự trị trên gương mặt cô.
"Gian dối!"
Khả Vi ngay lập tức gục đầu. Áp trán lên ngực anh.
Từ Trấn Khiêm nở nụ cười hoa lệ. Kế tiếp buông tha cho tờ giấy, đưa tay chạm vào cổ áo sơ mi cô đang mặc, ôn nhu mở ra từng nút áo.
"...Cho em thêm một cơ hội nữa để thật thà...Tại sao lại mặc áo của anh?"
Dứt câu, anh không cho phép cô phản ứng, hai tay ôm chầm lấy cô, xoay thân một cái, cả người cô ngồi lên chiếc bàn rộng lớn. Liền sau đó anh áp xuống, đặt đôi môi nóng bỏng của mình lên môi cô, đôi mắt như chim ưng nhìn trực diện đến con mồi, thấp giọng cảnh cáo:
"Kết quả của việc nói dối là sẽ bị phạt gấp đôi!"
Khả Vi rụt rè chống đôi tay lên bàn...Đôi mắt đen lay láy chuyển động, đôi môi anh đào khẽ run run:
"...Buổi chiều, cô giúp việc phát hiện một nút áo bị lỏng, nên em đã khâu lại...xong rồi, lại muốn mặc thử......" Mặc vào rồi lại không muốn cởi ra, cả đêm cô mặc áo sơ mi của anh thay cho áo len, bận bịu đọc tài liệu ở thư phòng này.
Cả người cô phủ lên một lớp phiếm hồng. Trong lòng dâng lên cảm giác xao động dữ dội, lại có cảm giác như cô đang gặp phải chủ nợ.
Ánh mắt Từ Trấn Khiêm lộ rõ nét say tình, nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của Khả Vi, nghe thấy giọng nói bẽn lẽn của cô, đáy mắt càng thêm sâu thăm thẳm. Chiếc áo sơ mi rộng bị cởi hết nút ra, hai vạt áo mở toang, nằm rủ rượi bên thân người nhỏ nhắn của cô. Bên trong Khả Vi mặc chiếc váy ngủ màu hồng phấn, che khuất đi phần nào đường cong mỹ miều của cơ thể, cô lúc này ngồi nghiêng lưng lên bàn, cặp đùi thon đặt ở hai bên hông của anh. Cả khung cảnh toát lên vẻ quyến rũ nóng bỏng cực độ.
Một giây sau anh cúi đến hôn cô thật sâu. Cánh tay đàn ông rắn chắc đột nhiên nắm lấy đùi cô, không chút chần chừ mà chà sát. Đôi tay Khả Vi đang chống trên bàn bỗng run rẩy. Không cho cô kịp định thần, bàn tay còn lại không chút an phận, kéo xuống dây áo, kế tiếp thẳng tắp luồn vào bên trong áo. Khả Vi bất giác mở miệng kêu lên một tiếng, càng giúp cho người đàn ông này hôn cô sâu thêm. Anh ngấu nghiến môi cô, lại không có ý định đỡ lấy người cô. Khả Vi khó khăn chống đỡ sức mạnh cường thế đang áp sát trên người mình.
Ngay sau đó anh cúi người ngậm lấy nụ hoa trước ngực cô, ép buộc cô ngửa đầu, dáng vẻ yêu kiều, cả cơ thể lộ rõ vẻ chấn động vì bị kích thích. Tim của Khả Vi như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, khó nhọc hít thở. Trước ngực ngay lập tức có một cảm giác tê dại liên tiếp ập tới, bầu ngực căng đầy nhanh chóng sưng cứng. Những sợi râu đâm vào da thịt mềm mại của cô, trên làn da trắng ngọc xuất hiện một lớp đỏ rực. Cảm giác đau đớn len lỏi với tình ý hưng phấn kiến cả người cô tan chảy. Hô hấp của Từ Trấn Khiêm cũng dần trở nên thô cát.
Đôi môi phong tình mang theo lửa nóng đi đọc lên xương quai xanh, rồi chậm rãi kề sát bên vành tai nhỏ tinh tế, giọng nói trầm khàn mê hoặc vang lên:
"...Hôm qua đi trị liệu, kết quả như thế nào?"
Khả Vi đưa mắt mơ màng nhìn anh, cơ thể cô vẫn còn đang bị dày vò bởi đôi bàn tay cường tráng của anh.
Cô đặt một tay lên cổ áo anh, không kìm chế được mà thở dốc, e lệ nói...
"...Kết quả là, tay đã hoàn toàn lành khỏi..."
Anh mỉm cười hài lòng, một khắc sau anh bế ngang cô lên, cất bước tiến thẳng về phòng ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.