Xin chào, lời đầu tiên Di xin cám ơn bạn đã ghé thăm truyện. Di là người Mỹ gốc Việt, đã tốt nghiệp đại học từ năm 2014. Tác phong viết của Di được gói gọn trong bốn chữ: Mưa dầm thấm lâu! Di muốn chi tiết, nhân vật, hoàn cảnh, và nhiều thứ khác phải được tỉ mỉ và hợp logic. Di lại càng không muốn Từ Trấn Khiêm và Khả Vi gặp nhau là dính chặt, cho nên đến tập 15 (Trói Buộc) thì họ mới thật sự là có...trói buộc. Khả Vi đã thành công rời khỏi Từ Trấn Khiêm hai lần, cho đến khi bị anh trói buộc. Đến tập 32 (Đến Gần) thì mới thật sự là chấp nhận. Đa phần là vì Khả Vi có tâm lý khá mâu thuẫn, cộng hưởng với quá khứ mất mát. Còn về Từ Trấn Khiêm, con người này lại là vạn phần phức tạp, nếu không cực đoan, sẽ không thể trói buộc được Khả Vi. Nếu bạn muốn cái gì đó nhanh, gọn, lẹ, thì truyện này sẽ không phải là tách trà của bạn. Nếu bạn đọc dần, thật sự sẽ thấy truyện không tệ. Di hy vọng là vậy. Mong bạn thưởng thức truyện và đừng quên vote sao nhé! À, nếu có thể, mong các bạn nhã nhặn giúp đỡ chỉ ra lỗi chính tả, và giải thích nếu được. Có những cái sau 10 mấy năm mới học lại thì thật sự hơi khó một chút. Di sẽ luôn cố gắng! Xin cám ơn! **** **** **** Đêm nay trăng đặc biệt khuyết. Khiếm khuyết rõ nét tạo nên nét đẹp sắc bén, ánh sáng không vì thế mà nhu mì đi. Trên tầng hai của biệt thự Khuyển Viên, bên trong căn phòng tối, ánh đèn vàng cạnh giường, thân thể người đàn ông cao lớn ngồi tựa lưng đầu giường, hơi thở thâm trầm, đều đặn... Đối diện anh: "Vết thương nơi vai của anh không quá sâu, đạn chỉ sướt qua..." Minh Đông vừa nói vừa băng bó lại vết khâu, vệt máu ẩn hiện qua lớp vải băng trắng. Từ Trấn Khiêm vẫn không nói gì. Từ đầu đến bây giờ vẫn hơi thở nhẹ nhàng, nhưng sát khí bùng phát lan tỏa thì vẫn chưa nguôi đi chút nào. Ánh mắt anh nhìn sang người nằm kế bên, cô đã mê man được một hồi lâu. Từ khi nhận được cuộc gọi của Tuấn Phong, Minh Đông hơi bất ngờ, nhưng đã lao thẳng đến đây. Khi thấy Từ Trấn Khiêm bế cô gái này lên phòng, anh đã được lệnh chửa trị vết thương trên trán cô trước, tuy chảy không ít máu nhưng không nặng. Anh tiêm cho cô một chút thuốc an thần, giúp cô an giấc sau chuyện vừa xảy ra. ___ Khoảng 2 tiếng trước, có người tập kích Từ Trấn Khiêm trước địa điểm của anh ta. Khi bọn họ vừa bước ra khỏi một quán bar Angels, Tuấn Phong chỉ sau anh vài bước, theo sau là một vài thuộc hạ. Xe của Từ Trấn Khiêm do Lân Phi điều khiển, cùng với hai chiếc xe đen theo đuôi, từ bên đường chạy đến. Nhưng 1 giây ngắn ngủi kế tiếp, một bóng đen cùng với tiếng động cơ mô tô, lướt qua dòng xe của bọn họ. Dừng lại. Kẻ đó vung tay ra. Tiếng súng vang lên. Đúng lúc này, một thân ảnh bất chợt vừa vặn đẩy nghiêng Từ Trấn Khiêm, viên đạn lệch qua vai anh, xuyên qua khoảng cách giửa hai người. Từ Trấn Khiêm tay đã rút súng ra từ khi nào, thoắt một cái, bắn trả lại đối phương. Tuấn Phong và thuộc hạ lúc này cũng rút súng ra. Người trên xe mô tô hơi chấn động, kế tiếp rú ga vụt chạy thoát đi. Lân Phi từ trong xe chứng kiến, lái xe đuổi theo tên sát thủ. Mọi việc chỉ xảy ra chưa đến 3 giây...ánh mắt Từ Trấn Khiêm nhìn theo, rồi quay sang nhìn xuống thân ảnh đang nằm sấp trên bậc thềm, cách anh vài bước chân. Tóc dài che phủ gương mặt. Khi anh ngồi xuống, xoay người nâng đầu cô lên, vệt máu dính trên bậc thềm đã lang ra một ít. Máu từ trán cô chảy xuống một bên má, rồi xuống cằm, rơi xuống ngực áo. Từng giọt nhòe đỏ chói trên gương mặt đang trắng bệch. Tuấn Phong cẩn thận nhìn trước sau, cùng những người khác vây quanh Từ Trấn Khiêm, họ lập tức tiến đến hai chiếc xe đen. Từ Trấn Khiêm nâng cô trên tay, khom người ngồi vào trong xe. Tuấn Phong vào vị trí lái xe, đoạn đường đi anh gọi cho Minh Đông. Nhìn vào gương chiếu hậu, khuôn mặt của Từ Trấn Khiêm không có biểu tình gì. Kề bên ngực anh là cô gái được ôm sát vào lòng. Đêm nay, tại đất nước này, thế giới hắc bạch như trải qua một cơn địa chấn. ___ "Lão đại, đã điều tra ra!" Nơi góc cửa phòng mờ tối, Tuấn Phong đã im lặng đứng đó, chờ đợi Minh Đông chửa trị cho Từ Trấn Khiêm. Vài phút sau, Minh Đông cũng rời khỏi căn biệt thự. Từ Trấn Khiêm đứng dậy, kéo áo lên, cài vài cái nút lại, bước đi ra khỏi phòng. Tuấn Phong theo sau. Họ cùng nhau vào thư phòng kế bên. Phi Lân đã đứng đợi sẵn ở thư phòng, khi cửa phòng vừa đóng lại: "Tên sát thủ là Hàn Thiên, đã bị trúng đạn của lão đại nên chạy được một đoạn đã tự ngã văng bên đường. Hắn là con trai của Hàn Bá, gia tộc vừa bị người của chúng ta tiêu diệt ở Tokyo. Hắn nhất định là vừa từ Nhật trốn qua đây, muốn đích thân trả thù cho gia tộc của mình." "Người của ta vẫn đang tìm hắn, không ngờ lại xuất hiện ở thành phố A này. Lão đại, hắn đang bị nhốt ở tầng hầm của nhà kho phía Tây." Tuấn Phong đáp theo. "Hãy điều tra thế lực nào đã giúp hắn lẩn trốn sang đây. Hắn vẫn còn một người vợ? Hãy để họ được đoàn tụ." Điếu sigar được châm lửa, làn khói dung dị nhè nhẹ thả ra từ cánh môi thâm trầm. Lớp khói mỏng càng khiến người đàn ông này thêm bảy phần ma mị. Ánh mắt anh sắt bén nhìn về phía thuộc hạ thân tín. Áo sơ mi trắng được cài thiếu đi vài nút phía trên làm lộ ra cơ bắp cứng rắn, cùng với vết máu đỏ bên vai ẩn hiện, tất cả đều truyền ra sát khí không gì cản được. Bọn Tuấn Phong liền hiểu ý. Lảo đại là muốn vợ Hàn Thiên và hắn ta khai ra người chủ mưu phía sau. Đó mới là thế lực mà bọn họ cần tiêu diệt thật sự. Gia tộc Hàn Bá là kẻ đối đầu trong cuộc chạy đua dành quyền bá chủ khu vực Đông Nam Á. Nhưng ít ai biết rằng gia tộc này phía sau còn có một thế lực ngầm khác. Nếu không, Hàn Bá chắc đã không manh động, mở rộng mối làm ăn trên địa bàn của người họ Từ vốn có gần khu vực này. Sau gần nửa tiếng trôi qua, khi họ vừa bước ra từ thư phòng, nghe được tiếng nói phát ra từ phía cuối cầu thang. "Tiểu thư, cô đang bị thương, xin hãy trở về phòng nghỉ ngơi...tôi dìu cô..." quản gia Đinh nhận ra cô gái này, là người mà Từ thiếu vừa ẵm về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]