Chương trước
Chương sau
Hà Tham Dật từ chói ở lại Ôn gia, Ôn Đình Vực an bài cho anh ta một căn chung cư cao cấp bên cạnh.
Lúc Ôn Đình Vực ra ngoài, Cố Niệm Niệm đang thảo luận cùng người ở trên mạng đến mặt mày hớn hở.
Cơ hồ tất cả những bình luận của cư dân mạng đều có quan điểm giống Cố Niệm Niệm, đều cho rằng Tô Hựu Thiến hẳn là nên được vô tội phóng thích.
Lúc Ôn Đình Vực trở lại thì thấy Cố Niệm Niệm đang ngồi trên sô pha, hai chân đặt trên bàn trà, máy tính đặt trên bụng.
Dáng ngồi của cô vô cùng bắt nhã, nhưng Ôn Đình Vực chú ý lại không phải chỗ này.
Anh chỉ chú ý nhìn thấy hai chân tinh tế thẳng tắp của Cố Niệm Niệm.
Đương nhiên, còn có quần lót như ẩn như hiện kia.
‘Yết hầu Ôn Đình Vực giật giật.
Cố Niệm Niệm cao hứng phấn chắn cùng người khác thảo luận, thẳng đến khi Ôn Đình Vực đến gần mới phát hiện.
Cô theo bản năng thu hồi chân.
Cô biết Ôn Đình Vực xuất thân quý tộc, không thích nữ: nhân có dáng ngồi bắt lương như vậy.
Thậm chí trước đây Ôn Đình Vực còn nói qua với cô.
“Thấy thế nào thoải mái thì ngồi như thế, không cần có tình như vậy.” Ôn Đình Vực nhìn Cố Niệm Niệm khép lại hai chân.
Cố Niệm Niệm hoài nghi mình quả thực nghe làm.
“Cái kia, cái kia anh sẽ không ghét bỏ tôi dáng ngồi khó coi?” Cô thật cần thận hỏi.
“Rất đáng yêu.” Đôi mắt sâu thẳm của Ôn Đình Vực nhìn chăm chú vào Cố Niệm Niệm.
Anh bỗng nhiên phát hiện nữ nhân này rất đáng yêu, bởi vì cô bất đồng với những thiên kim nhà giàu theo khuôn phép cũ, ngược lại nhiều hơn một phần đáng yêu khó có được.
Thấy Ôn Đình Vực khen mình đáng yêu, trên mặt Cố Niệm Niệm đỏ ửng.
“Kỳ thật tôi cũng cảm thấy mình rất đáng yêu.” Một lát sau Cố Niệm Niệm nói: “Có đôi khi tôi soi gương đều sẽ nói, Cố Niệm Niệm a Cố Niệm Niệm, mày như thế nào lại có một khuôn mặt đáng yêu như thế.”&p Ôn Đình Vực “khụ” một tiếng.
“Có chuyện gì thế, chẳng lẽ không phải sao?” Cố Niệm Niệm kinh ngạc nhìn Ôn Đình Vực.
Nam nhân này không phải vừa mới khen mình đáng yêu sao?
“Ừm, phải.” Đôi mắt Ôn Đình Vực hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Cô nơi nào cũng đáng yêu.”&p Cố Niệm Niệm cười đến thực vui vẻ: “m, anh hùng ý kiến tương đồng!”&p
“Bài post thế nào rồi?” Ôn Đình Vực lại hỏi.
“Vô cùng tốt, hiện tại bài post này có nhân khí siêu cấp cao.”&p Nói đến cái này vẻ mặt của Cố Niệm Niệm đắc ý dào dạt: “Bỗng nhiên cảm thấy mình thật lợi hại, vậy mà có thể làm một chuyện như vậy.”&p “Không cần làm quá muộn.” Ôn Đình Vực nhìn thoáng qua đồng hồ bằng đá cẩm thạch treo trên tường: “Sáng sớm mai cô còn phải đi học, nghỉ ngơi sớm một chút.”&p Lúc này Cố Niệm Niệm mới nhớ tới sáng mai mình còn phải đi học, hai ngày nay bởi vì chuyện của Cố Xảo Xảo cùng Chu Mỹ Ngọc, cô đã hai ngày không tới trường.
“Tôi đây đi nghỉ ngơi trước.” Cố Niệm Niệm đứng dậy muốn đi nhưng lại không nhìn thấy chân Ôn Đình Vực nên bị vấp phải, cả người cô liền thẳng tắp hướng xuống mặt đất.
*Phanh.”&p Cả người Cố Niệm Niệm đều ngã ở phía dưới Ôn Đình Vực, chân trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Mặt già của dì Lý nháy mắt đỏ lên.
Bà nghĩ người trẻ tuổi hiện giờ thật đúng là cởi mở, đây không phải là người ở tuổi của bà có thể lý giải.
“Cố Niệm Niệm, đứng lên cho tôi!” Ôn Đình Vực cơ hồ là nghiến răng nghiền lợi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.