Chương trước
Chương sau
Ví dụ như vỏ chuối, ví dụ như khoét một lỗ trên gối đầu, cái gì cũng nghĩ ra được.
Cho nên vừa rồi lúc Ôn Đình Vực khó chịu, Có Niệm Niêm nghĩ, không bằng dùng phương pháp này đi.
Không phải đều cần một cái lỗ sao, tự làm một chút cũng có thể dùng.
Sắc mặt Ôn Đình Vực hoàn toàn đen sì.
Có Niệm Niệm thấp thỏm bất an mà nhìn Ôn Đình Vực, nam nhân này có chuyện gì? Chẳng lẽ anh ta không thích phương pháp này của mình sao?
“Có Niệm Niệm, cô ra ngoài cho tôi!” Một lát sau Ôn Đình Vực nghiền răng nghiền lợi nói.
Có Niệm Niệm bị ngữ khí của Ôn Đình Vực dọa sợ: “Tôi để gi lại, anh chậm rãi dùng, tôi ra ngoài trước đây!”&p “Cố! Niệm!Niệm! Đem gối đầu của cô mang đi!” Gân xanh trên trán Ôn Đình Vực nhảy lên.
“Không có gối đầu thì anh phải làm sao?” Cố Niệm Niệm vẫn là rất quan tâm Ôn Đình Vực.
*Tôi tự mình giải quyết!”&p Có Niệm Niệm bừng tỉnh đại ngộ: “Chính anh muốn dùng tay giải quyết à, sao không nói sớm, sớm nói thì tôi liền không cần phiền toái như vậy.”&p Trong đời chưa từng có một khắc nào như thế, cả người Ôn Đình Vực lâm vào một cảm giác vô lực thật sâu, cảm giác vô lực đối với Có Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm nghĩ Ôn Đình Vực nếu tự dùng tay giải quyết thì cô cũng không nên quấy rầy Ôn Đình Vực, liền trực tiếp ra khỏi phòng ngủ.
Xuống dưới lầu, Lâm Thải Tình đã trở lại.
Vừa rồi Lâm Thải Tình trở về thấy dì Lý đang nấu canh giải rượu liền thuận miệng hỏi một câu, dì Lý liền đem sự: tình kể lại cho Lâm Thải Tình.
Đương nhiên dì Lý cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ đem những gì mình biết nói lại.
Thấy Cố Niệm Niệm đi xuống, dì Lý vội vàng đem canh giải rượu đưa đến cho Cố Niệm Niệm: “Cố tiểu thư, canh giải rượu đã nấu xong, cháu hiện tại đưa qua cho tiên sinh đi”&p Cố Niệm Niệm nhìn thoáng qua canh giải rượu, ngữ khí có chút ngượng ngùng: “Dì Lý không cần đâu, Ôn Đình Vực hiện giờ đang bận.”&p Đang bận?
Di Lý nhất thời ngây ngắn cả người, tiên sinh không phải Say rượu sao, sao chưa gì đã bận rồi?
“Niệm Niệm.” Lâm Thải Tình đi tới ôn nhu cười với Cố Niệm Niệm.
Lúc này Cố Niệm Niệm mới phát hiện Lâm Thải Tình đã trở lại, cô vội vàng lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Mẹ.”&p Ừm, hiện tại cô gọi Lâm Thải Tình là mẹ đã thật sự thông thuận, căn bản không còn xấu hồ như trước đây.
Chẳng qua có đôi khi Cố Niệm Niệm thật đúng là hy vọng Lâm Thải Tình chính là mẹ ruột mình, dù sao Lâm Thải Tình đối với mình vừa tốt vừa ôn nhu.
Ở trên người Lâm Thải Tình, Cố Niệm Niệm cảm nhận được tình thương của mẹ mà Chu Mỹ Ngọc chưa từng cho cô.
Chẳng qua mỗi lần nghĩ lại Cố Niệm Niệm lại cảm thấy mình đang mơ một giác mơ đẹp.
Có Niệm Niệm cô là loại người gì, Lâm Thải Tình lại là loại người gì, mình nào có vận khí tốt như thế.
Hơn nữa mình cùng Ôn Đình Vực chỉ là hợp đồng hôn nhân, chờ sau khi hiệp nghị kết thúc, Lâm Thải Tình hẳn là cũng không đối tốt với mình như thế nữa.
Nghĩ đến đây trong lòng Cố Niệm Niệm bỗng dâng lên một mảnh chua xót.
“Niệm Niệm, lại đây ngồi.” Lâm Thải Tình kéo Cố Niệm Niệm đến sô pha.
Có Niệm Niệm vội vàng thu liễm cảm xúc.
Cô tự nói với mình không cần nghĩ nhiều, người không thể có lòng tham, hiện tại cô có thể sống những ngày tốt như vậy là đủ rồi, còn về sau này như thế nào liền mặc cho số phận đi.
Cô rất lợi hại?
Cô lại có thể giúp được Ôn Đình Vực?
Một cỗ tự tin ở trong lòng có Niệm Niệm chậm rãi dâng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.