Chương trước
Chương sau
Ông chủ xe đẩy nhìn bóng dáng Có Niệm Niệm rời đi mà vô cùng hâm mộ.
Đến nhà có tiền làm bảo mẫu đúng là không giống nhau, trước đây Cố Niệm Niệm một thân nghèo kiết hủ lậu, hiện giờ khí chát đều có vài phần bắt đồng.
Có Niệm Niệm vốn muốn lên xe Lâm Thải Tình, nhưng lại bị bà đẩy đến trên xe Ôn Đình Vực: “Vợ chồng son không phải nên ngồi cùng nhau sao, Niệm Niệm con cùng mẹ ngồi chung một chỗ làm gì.”&p Có Niệm Niệm đành phải ngồi lên xe của Ôn Đình Vực.
“Hiện tại đi đâu?” Ôn Đình Vực hơi nhíu mày: “Giữa trưa tôi còn thời gian hai tiếng, hai tiếng sau phải quay về công ty.”&p
Lâm Thải Tình nhìn về phía Có Niệm Niệm: “Niệm Niệm, con nói đi.”&p Có Niệm Niệm nhìn Ôn Đình Vực và Lâm Thải Tình đều nhìn về phía mình thì sờ sờ bụng: “Hay là chúng ta đi ăn cơm trưa đi, hiện giờ là giữa trưa rồi”&p “Vừa rồi cô còn chưa ăn no?” Trong mắt Ôn Đình Vực hiện lên kinh ngạc.
Vừa rồi anh còn thấy Cố Niệm Niệm ăn hết nhiều xiên nướng như vậy.
Có Niệm niệm có chút ngượng ngùng: “Vừa rồi chỉ là ăn vặt thôi, cũng không thể xem như ăn cơm.”&p Lâm Thải Tình cũng cười theo nói: “Mẹ cũng ăn không no, liền cùng đi ăn cơm đi.”&p Chân mày Ôn Đình Vực nhướng lên: “Vậy đi thôi.”&p Một đường lái xe, rất nhanh đã dừng lại ở một nhà hàng Michelin.
Đây là nhà hàng Ôn Đình Vực lựa chọn, sau khi ba người tiến vào, Cố Niệm Niệm cảm thấy rất không được tự nhiên.
Nhà hàng này có cảm giác rất cao cấp, thật sự không giống nhưng nơi Cố Niệm Niệm hay tới.
Chờ đến khi đồ ăn được mang lên, Có Niệm Niệm nhìn chằm chằm vào một món ăn, vẻ mặt kỳ quái.
“Món này mặt trên sao lại có thứ màu vàng kim này, hình như là vàng, vàng cũng có thể ăn vào bụng sao?”&p Lâm Thải Tình cười cười: “Niệm Niệm, đây là giấy thếp vàng, dùng giấy thếp vàng cũng có thể ăn.”&p Có Niệm Niệm bừng tỉnh đại ngộ, cô còn trưởng đầu năm nay vàng cũng có thể dùng để nấu ăn.
“Đúng rồi, hôm nay sao giữa anh đã trở lại?” Lúc ăn cơm Cố Niệm Niệm đột nhiên hỏi.
Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói: “Bởi vì thấy cô ăn cơm mới càng ngon.”&p Cố Niệm Niệm không hiểu đây là ý gì, Lâm Thải Tình môi lộ ra ý cười.
Bà cảm thấy, lúc trước tìm Cố Niệm Niệm là một quyết định quá chính xác.
Cô gái này tuy rằng xuất thân có chút nghèo túng, nhưng Ôn gia đã có đủ tiền, hoàn toàn không cần tìm một thiên kim có tiền tới để dệt hoa trên gắm.
Huống hồ Có Niệm Niệm tính cách hoạt bát tùy tiện, hơn nữa lại thiện lương không có dã tâm gì, cùng với đứa con trai tính cách lạnh lùng tâm tư thâm trằm này quả thật là rất xứng.
Ba người cơm nước xong, Ôn Đình Vực liền chuẩn bị đến công ty, Lâm Thải Tình nói muốn cùng Cố Niệm Niệm đi dạo một vòng.
Lâm Thải Tình mang theo Có Niệm Niệm đi một bách hóa cao cấp trong thành phố, mua cho Cố Niệm Niệm máy bộ quần áo. Đương nhiên tất cả đều là nhãn hiệu lớn, giá cả đắt đỏ đến làm người líu lưỡi, sau đó hai người lại đi mua bánh ngọt bạc hà.
Buổi tối lúc hai người trở về thì Ôn Đình Vực đã ở nhà.
Ôn Đình Vực tựa hồ chuẩn bị ra ngoài.
“Sao vừa trở về lại phải đi ra ngoài?” Lâm Thải Tình hỏi.
*Có một bữa tiệc cần phải tham gia.” Một tổng tài Đề Quốc như Ôn Đình Vực, khẳng định là thường xuyên có những bữa tiệc làm ăn phải tham gia.
Sao cô lại cảm thấy đây là một việc thực khủng bó chứ.
Có Niệm Niệm từ trước tới nay chưa từng tham gia bữa tiệc gì, huống hồ là cùng tổng tài Đề Quốc tham gia.
Lâm Thải Tình nghiêm túc nhìn Cố Niệm Niệm: “Niệm Niệm, con phải biết với thân phận của Đình Vực khẳng định là có rất nhiều tiểu cô nương như hỗ rình mồi, con cùng đi cũng là để cho bọn họ biết Ôn Đình Vực là hoa đã có nữ nhân rồi, hiểu không? Nam nhân của mình thì phải bỏ chút tâm tư.”&p Trong lòng Cố Niệm Niệm một mảnh ai thán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.