Chương trước
Chương sau
Quả nhiên cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, một gương mặt đẹp đến khiến người giận sôi lộ ra.
Dung Chỉ mi mắt cong cong: “Tiểu mỹ nữ, lên xe.”
Cả bến bus cùng với những cô gái khác đều nhìn Có Niệm Niệm với ánh mắt ghen ghét.
Có Niệm Niệm vốn là không muốn lên, cô nghĩ Dung Chỉ mỗi ngày đều đón mình như thế có lẽ chính là muốn để mình tới nịnh bợ Ôn Đình Vực.
Nhưng cô thật sự không thể giúp Dung Chỉ, vậy thì không cần chiếm tiện nghi của người ta.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy ghen ghét hận ý của máy nữ nhân đó, cô liền ngay lập tức lên xe.
Ừm, nếu muốn ghen ghét vậy liền cho các người ghen ghét cho đủ đi!
“Vì sao hôm nay lại tới đón tôi, không phải nói đừng tới sao?” Vừa lên xe Có Niệm Niệm liền nói thẳng.
“Hôm nay tâm tình tốt” Dung Chỉ cười đến rất đẹp: “Chuẩn bị nói cho cô một bí mật.”
“Bí mật Ôn Đình Vực cưới cô, muốn biết không?” Mắt đen sâu thẳm của Dung Chỉ dừng ở trên mặt Cố Niệm Niệm.
Hô hấp Có Niệm Niệm cứng lại.
“Anh ấy cưới tôi là bởi vì mẹ anh ấy bắt kết hôn, chẳng lẽ không phải thế sao?” Không biết vì cái gì, hô hắp Có Niệm Niệm có chút bắt ổn.
Dung Chỉ cười cười.
“Đến đây, để tôi nói cho cô.”
“Muốn nói liền nói đi, đừng vô nghĩa nữa.” Cố Niệm Niệm nhíu mày.
Dung Chỉ chỉ chỉ mặt mình: “Hôn tôi một cái tôi lập tức nói cho cô, tôi thề.”
Con ngươi thanh triệt rõ ràng của Có Niệm Niệm lập tức trừng Dung Chỉ: “Có cần nhàm chán như vậy hay không, chiêu này đã không phải lần đầu tiên chơi, lần trước đã làm qua rồi.”
Cô bỗng nhiên không còn hứng thú nghe cái bí mật này, cô cảm thấy Dung Chỉ căn bản chính là đang chơi mình!
“Vậy sao, tôi vậy mà quên mắt.” Dung Chỉ vẻ mặt vô tội.
Vốn dĩ hắn đã rất đẹp trai, bộ dáng vô tội này lại càng có một loại cảm giác vô hại hiền lành.
“Anh đã quên nhưng tôi vẫn nhớ rõ.” Cố Niệm Niệm nghiền răng nghiền lợi: “Đại thúc, lần sau không cần nhàm chán như vậy!”
Dung Chỉ ngắn người.
*Cô kêu tôi là đại thúc?” Vẻ mặt của hắn như không thẻ tin được.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Vẻ mặt Cố Niệm Niệm giảo hoạt.
Cô biết Dung Chỉ lớn lên đẹp trai, mặc quần áo cũng rất có phẩm vị, cho nên cô mới cố ý kêu hắn là đại thúc để kích thích hắn một chút. Ai kêu tên này dám trêu chọc mình.
Dung Chỉ bắt đắc dĩ: “Tôi già như vậy sao?”
Cố Niệm Niệm lại là một bộ dáng rất kinh ngạc: “Trời ơi, sự thật phũ phàng như vậy lẽ nào anh không phát hiện ra sao? Anh khẳng định là không tự mình soi gương.”
Mắt Dung Chỉ hiện lên ý cười, như chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh đã biến mắt không thấy.
Cô gái nhỏ này còn rất nhanh mồm nhanh miệng, là một con mèo hoang, có ý tứ.
“Hôm nay cô mặc quần lót màu trắng, mặt trên có hình hello kitty.” Dung Chỉ bỗng nhiên nói.
Toàn thân Cố Niệm Niệm đều cứng lại.
“Anh, anh sao mà biết được.” Hôm nay cô mặc chính là quần lót màu trắng, hơn nữa mặt trên thật sự có hình mèo.
Dung Chỉ thấy bộ dạng Cố Niệm Niệm xấu hổ thì càng muốn trêu chọc cô: “Đúng rồi, Cố Niệm Niệm, cô có biết đại thúc ở Hàn Quốc có ý nghĩa gì không?”
Có Niệm Niệm hít sâu một hơi, thu liễm xấu hỏ: “Ý gì? Tôi làm sao mà biết được.”
*Ở Hàn Quốc, đại thúc còn có nghĩa là người yêu.” Hai mắt Dung Chỉ sâu thẳm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.