Chương trước
Chương sau
Đi ra khỏi phòng ngủ của Cố Niệm Niệm, Ôn Đình Vực lại đi tắm nước lạnh.
Rửa đi không chỉ là xung động về sinh lý, mà còn là rung động trong lòng.
Ôn Đình Vực không nhớ rõ bao lâu rồi mình không có loại tâm tình khác thường này.
Ôn Đình Vực rất rõ ràng, với thân phận của anh thì không nên bị một nữ nhân ảnh hưởng đến tâm tình.
Từ phòng tắm đi ra ngoài, anh lại khôi phục vẻ đạm mạc như thường ngày.
Anh gửi email cho Tô Bạch, bảo cậu ta đặt cho anh vé máy bay ra nước ngoài vào ngày mai.
Quốc gia kia có vài hạng mục Ôn Đình Vực muốn khảo sát, nhưng bởi vì không phải quá vội vã nên anh vẫn chưa xuất ngoại.
Lầm này quyết định đi, một là bởi vì khảo sát hạng mục, hai là Ôn Đình Vực cảm thấy nên để bản thân yên tĩnh một chút, để từ thân thể đến linh hồn bình tĩnh lại.
Sáng hôm sau Cố Niệm Niệm không thấy Ôn Đình Vực, dì Lý nói là đã đi công tác.
Cố Niệm Niệm nghĩ may mà đi công tác, nếu không cô thật đúng là không biết làm sao đối diện với Ôn Đình Vực.
Bữa sáng được dì Lý vẫn chuẩn bị rất phong phú. Có Niệm Niệm uống sữa ăn bánh mì nướng lại nghĩ, tất cả những gì xảy ra đêm qua khẳng định chỉ là ngoài ý muốn, một hồi ngoài ý muốn.
Ăn sáng xong Có Niệm Niệm tới trường học, lúc này dì Lý đang thu dọn trong bếp đi ra.
“Cố tiểu thư, Có tiểu thư.” Di lý gọi Có Niệm Niệm.
Nhưng Cố Niệm Niệm đi hơi vội nên không nghe được.
Di Lý nghĩ buỏi tối đưa cho Có Niệm Niệm cũng được.
Sáng sớm hôm nay lúc đi Ôn Đình Vực có ý để lại một vật cho Có Niệm Niệm, nói nhớ kỹ nhất định phải đưa cho cô.
Bên này Cố Niệm Niệm đã từ trên lầu đi xuống chỗ xe bus, cô cũng không nghĩ đến trước khi đi Ôn Đình Vực còn có thể đưa đồ cho mình.
Đến phòng học Có Niệm Niệm liền thấy Tô Nhan, cô mặc một bộ váy liền màu lam, đã thay đổi bộ váy hồng nhạt hôm qua rôi.
Hà Thư Thư nói đầu tiên: “Tô Nhan, bộ này cậu mặc dễ nhìn hơn cái hôm qua nhiều.”
Tô Nhan cười hì hì: “Đúng không đúng không?”
Cố Niệm Niệm cố ý trừng mắt liếc Tô Nhan: “Không phải đã nói là y phục chị em sao?”
Tô Nhan nháy nháy mắt: “Hôm qua bọn họ đều nói xấu, tớ không mặc nữa. Niệm Niệm cậu cũng đừng mặc.”
Cố Niệm Niệm hừ một tiếng: “Tớ cũng biết nó xáu, nhưng tớ vẫn muốn mặc nó.”
Kỳ thực có Niệm Niệm vẫn luôn là như vậy, tính tình tương đối quật cường, thích đi ngược lại với bình thường.
Nhưng lúc này hà Thư Thư cùng Tô Nhan đều có chung tâm sự. Lời này của Cố Niệm Niệm nghe vào tai bọn họ, hai người liền nghĩ Cố Niệm Niệm có phải ý dâm Ôn Đình Vực đến nỗi đầu óc cũng không quá bình thường hay không.
“Ai nha để tớ, Hà Thư Thư cậu toàn nói nhảm.” Tô Nhan đẩy Hà Thư Thư ra: “Ý của cậu ta chính là cậu đừng có ý dâm nữa, thương thân thương tâm!”
“Tớ ý dâm ai?” Có Niệm Niệm vô ngữ.
*Ôn Đình Vực!” Tô Nhan cùng Hà Thư Thư trăm miệng một lời nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.