Chương trước
Chương sau
"Tại sao lại như vậy? Liệu cậu có để quên điện thoại ở nhà không?" Trác Đan Tinh cũng vội nhìn lên bàn để tìm điện thoại di động, toàn bộ đồ trong túi đã dốc hết ra bàn, điện thoại di động lớn như vậy thì không thể nào không tìm được. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu: "Có phải thằng bé vừa va chạm với cậu đã móc mất điện thoại di động không?"

Giản Nhụy Ái ngồi xuống nhìn đồ trên bàn, sắc mặt ỉu xìu có thể điện thoại di động của cô bị móc trộm mất rồi "Đan Tinh, bây giờ phải làm sao?"

"Còn làm gì nữa? Chúng ta về nhà và đi mua điện thoại mới thôi chứ ở chỗ này tìm làm sao được điện thoại di động của cậu nữa. Có khi thằng oắt con đó ăn trộm điện thoại di động của cậu rồi ném mất sim đi rồi"

"Vậy chúng ta đi về nhà đã rồi tính sau" Giản Nhuỵ Ái cũng chẳng quá suy tính nhiều, lắc đầu một cái không để cho mình suy nghĩ lung tung.

Că ngày Đơn Triết Hạo tham dự hội nghị, nhìn nhân viên rời đi, không khỏi thở phào nhẹ một hơi, nới lỏng cổ áo.

Bỗng dưng chuông điện thoại di động vang lên, liếc nhìn màn hình điện thoại thấy tên của Giản Nhụy Ái nên vui vẻ mở điện thoại "Tiểu Nhụy. . . . . ."

"Tổng giám đốc Đơn Triết Hạo có còn nhớ tôi không?"

Đơn Triết Hạo dừng một chút, cả người cứng đờ, hai mắt không thể tưởng tượng nổi trợn to, cổ họng khô đắng mãi mới cất tiếng "Làm sao mày lại có số điện thoại di động của Tiểu Nhụy?"

"Ha ha ha, mày rất thông minh cơ mà. Đến người còn đang ở trong tay tao thì đương nhiên điện thoại di động cũng ở trong tay tao rồi. Được rồi, chúng ta cùng đấu một trận cuối đi! Tao cũng đã chán chơi mấy trò như vừa rồi, bây giờ cùng nhau chơi một ván cuối xem một chút xem tổng giám đốc Đơn có thể cứu được người mà mày yêu thương không?"

Đơn Triết Hạo vô cùng sợ hãi, phẫn nộ đến cực điểm, sắc mặt âm trầm kinh khủng: "Vương Hạo, tao cảnh cáo cho mày biết, nếu mày dám làm Tiểu Nhụy bị thương nửa sợi lông, tao nhất định sẽ bắt mày xuống địa ngục"

"Tao thật sợ hãi, mày dám uy hiếp tao sao? Chúng ta hãy chờ xem khi trò chơi này kết thúc người thắng sẽ là ai trong chúng ta".

‘ Tút ….Tút . . . ’ Vương Hạo nói xong không để cho Đơn Triết Hạo kịp phản ứng gì đã ngắt điện thoại. Đơn Triết Hạo hai mắt phun ra lửa, hai tay nắm chặt điện thoại di động rồi ném mạnh lên tường, điện thoại di động vỡ tan tành

"A! Đáng chết."

Đơn Triết Hạo nổi điên không kìm chế được vừa hét lớn vừa điên cuồng ném vỡ đồ đạc trong phòng. Đám nhân viên đứng ở ngoài cửa vừa kinh ngạc vừa run sợ, không biết người nào có thể chọc Đơn Triết Hạo nổi điên.

Đơn Triết Hạo trong lòng mơ hồ thấy đau, không dám tưởng tượng nếu Giản Nhụy Ái xảy ra chuyện xấu thì mình phải làm gì?

Những chuyện xui xẻo cho Giản Nhụy Ái là điều không bao giờ Đơn Triết Hạo dám nghĩ đến dù chỉ thoáng qua. Bây giờ nghe Vương Hạo tuyên bố như vậy nên vô cùng đau lòng, hoảng sợ và lo lắng, anh tuyệt đối không thể để cho Giản Nhụy Ái gặp chuyện không may. Vương Hạo muốn cho trò chơi kết thúc thì anh nhất định phải bắt được Vương Hạo, trong trò chơi này phải thắng bằng mọi giá không thể thua được.

"Y Thiếu Thiên, ngay lập tức điều tra tra cho tôi vị trí của số máy vừa gọi đến máy của tôi" Đơn Triết Hạo nghiêm nghị giao phó

"Vâng" Y Thiếu Thiên cũng không dám trễ nửa giây có thể khiến cho Đơn Triết Hạo nổi điên thì nhất định có liên quan đến Giản Nhuỵ Ái, không biết Giản Nhụy Ái đã xảy ra chuyện gì rồi.

Y Thiếu Thiên tuyệt nhiên không dám chậm trễ, tay nhanh chóng múa trên bàn phím máy vi tính cuối cùng cũng tìm được vị trí, muốn đứng lên nói cho Đơn Triết Hạo biết thì đã nhìn thấy Đơn Triết Hạo đang nổi điên chạy ra ngoài.

Không cần phải nói Y Thiếu Thiên cũng biết Đơn Triết Hạo muốn đi đâu cũng vội vàng chạy theo. Lần này Y Thiếu Thiên không điều động vệ sĩ đang bảo vệ ở nhà họ Đơn mà gọi trợ thủ từ trong bang bên xã hội đen đi cùng.

"oa" Giản Nhuỵ Ái ngáp dài, cảm giác mình mí mắt giật liên tục cảm giác trong người bồn chồn buồn buồn giống như bị sốt.

Cảm giác trong lòng buồn bực cực kỳ, giống như cảm giác lo lắng, nhưng Giản Nhụy Ái lại không biết có chuyện gì đang xảy ra "Đan Tinh, mình cảm thấy rất khó chịu không thoải mái."

"Không cần phải bồn chồn nhiều như vậy, chúng ta đang trở về nhà rồi chờ chồng cậu tan làm là được rồi." Trác Đan Tinh trợn mắt nhìn Giản Nhuỵ Ái đang lo lắng.

Giản Nhuỵ Ái cảm giác mình có cái gì không đúng, giống như có chuyện gì nghiêm trọng đang sắp xảy ra, cầm lấy tay Đan Tinh "Cậu về trước đi, mình cảm thấy rất lo lắng, mình đến Tập đoàn tìm Hạo một chút "

"Này, chờ một chút đi! Mình đi với cậu" Trác Đan Tinh bất đắc dĩ đuổi theo Giản Nhuỵ Ái, lần này không phải vì lợi dụng Giản Nhuỵ Ái, mà là cảm thấy Giản Nhuỵ Ái rất ngây ngô dại dột sợ Giản Nhụy Ái xảy ra chuyện.

"Uh. . . ." Giản Nhuỵ Ái rưng rưng gật đầu đồng ý cũng biết Trác Đan Tinh quan tâm mình, thích nói năng chua ngoa nhưng tâm tính hiền lành lương thiện.

Hai người đi tới tập đoàn Đan thị đã nhìn thấy sắc mặt nhân viên đều không bình thường càng làm cho Giản Nhuỵ Ái lo lắng.

Trác Đan Tinh nắm tay Giản Nhuỵ Ái trấn an nói: "Đừng lo lắng quá, chúng ta đến phòng làm việc của Đơn Triết Hạo xem một chút."

Thư ký của Đơn Triết Hạo nhìn thấy Giản Nhụy Ái xuất hiện, thoáng chút ngỡ ngàng không biết phải làm thế nào nhưng không dám chậm trễ, dù sao người ta là vợ của tổng giám đốc: "Thưa thiếu phu nhân, tổng giám đốc không có ở đây."

"Không có ở đây sao?" Giản Nhuỵ Ái trợn to hai mắt, túm lấy thư ký lo lắng "Vậy anh ấy không nói đi đâu và lúc nào quay về sao?"

"Xin lỗi, tôi cũng không biết lắm, Tổng giám đốc gọi thư ký Y điều tra một cuộc điện thoại gọi tới rồi sau đó chạy ra ngoài và thư ký Y cũng đã đuổi theo ." Thư ký thành thật trả lời, dù sao đây là người phụ nữ mà Tổng giám đốc luôn coi như bảo vật.

Trác Đan Tinh cau mày chặt, chuyện này có chút khó hiểu nhìn Giản Nhuỵ Ái đang hốt hoảng liền nhắc nhở: "Nhụy Ái, cậu hãy gọi điện thoại cho anh ấy xem sao."

"Không thể gọi điện thoại cho tổng giám đốc đâu bởi mới vừa rồi sau khi nhận một cuộc điện thoại đến đã khiến tổng giám đốc tức giận ném vỡ điện thoại rồi.Tuy nhiên có thể gọi cho thư ký Y bởi anh ấy đã đuổi theo tổng giám đốc Tổng giám đốc Đơn chạy ra ngoài." Thư ký vừa giải thích vừa nhanh chóng gọi điện thoại cho Y Thiếu Thiên.

Giản Nhuỵ Ái cũng không biết mình nghe xong điện thoại lúc nào, thì ra linh cảm của cô không sai, Đơn Triết Hạo chạy đi tìm Vương Hạo, bắt được tay Trác Đan Tinh lo sợ kêu lên: "Bây giờ phải làm thế nào?"

"Nhụy Ái đừng kích động, Đơn Triết Hạo là người thông minh và lợi hại, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc đâu, cậu đừng dọa mình sợ" Trác Đan Tinh đau lòng ôm chặt lấy Giản Nhuỵ Ái đang run sợ để cho Giản Nhụy Ái có thể bình tĩnh lại

Hai người bọn họ chạy tới địa chỉ Y Thiếu Thiên nói đã nhìn thấy Y Thiếu Thiên đang chán chường ngồi trên đống cát.

Giản Nhụy Ái hốt hoảng bởi cố tự động viên mình rằng Đơn Triết Hạo không có chuyện gì, sẽ bình an xuất hiện trước mặt mình nên cố nén không khóc.

Bước chân rất khó khăn đi đến trước mặt Y Thiếu Thiên, muốn nói chuyện hỏi han tình hình Đơn triết Hạo nhưng lại nghẹn ngào không thể nói được bất kỳ tiếng nào.

Y Thiếu Thiên cũng đầy nước mắt ngẩng đầu nhìn thấy Giản Nhuỵ Ái liền quỳ sụp xuống "Thật xin lỗi thiếu phu nhân!"

Y Thiếu Thiên cúi đầu cũng cảm thấy mình thật vô dụng không đuổi kịp Đơn Triết Hạo, khi chạy đến đây đã không thấy bóng dáng Đơn Triết Hạo đâu nữa mặc dù đã lật tung cả bãi rác và xung quanh nhưng đều không tìm được Đơn Triết Hạo.

Những lời kể của Y Thiếu Thiên đã thật sự hù dọa Giản Nhuỵ Ái khiến cô lảo đảo mấy bước, nước mắt chảy dài trên mặt miệng lẩm bẩm nói: "Sẽ không sao, Hạo sẽ không có chuyện gì, sẽ không xảy ra chuyện."

Giản Nhụy Ái xoay người kinh hoảng chạy quanh bãi rác, Đơn Triết Hạo nhất định đang trốn ở chỗ nào đó chơi trò trốn tìm với cô rồi.

Giản Nhuỵ Ái cứ vừa khóc vừa chạy khắp nơi khiến người khác nhìn thấy cũng đau lòng thay cho cô.

Y Thiếu Thiên muốn giữ Giản Nhuỵ Ái khỏi chạy lung tung nhưng bị đẩy ra, nên cũng chỉ còn biết vừa chạy theo vừa ra sức khuyên nhủ "Thiếu phu nhân đừng chạy đi tìm nữa, tôi đã tìm rất kỹ nhưng không thấy tổng giám đốc ở nơi này."

"Anh nói dối, Hạo không có chuyện gì." Giản Nhuỵ Ái đau khổ ngẩng mặt nhìn trời hét lớn: "Hạo, Đơn Triết Hạo . . . . . ."

Nhưng chỉ có tiếng Giản Nhụy Ái vọng lại mà không có câu trả lời đáp lại.

Trác Đan Tinh đau lòng lôi kéo Giản Nhuỵ Ái "Nhụy Ái không nên như vậy, có thể Đơn Triết Hạo không xảy ra chuyện gì và đã về nhà rồi"

Đúng rồi Vương Hạo không phải là đối thủ của Đơn Triết Hạo cho nên có khi Đơn Triết Hạo đã quay về nhà. Giản Nhuỵ Ái ngớ người quay đầu muốn về nhà

Trác Đan Tinh vừa quay lại ra hiệu cho Y Thiếu Thiên đã nhìn thấy Giản Nhuỵ Ái ngất xỉu, cả hai vội vã thét to: "Nhụy Ái!"

"Thiếu phu nhân!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.