Chương trước
Chương sau
Nên làm cái gì bây giờ? Cô vội vàng, lòng bàn tay và trán ướt đẫm mồ hôi.

Cô nữ sinh lấy hình ra "Ở chỗ này!"

Tiếng kêu khiến Giản Nhụy Ái chấn động, gương mặt tái nhợt đi rất nhiều, không tự chủ vội vàng nắm chặt quả đấm, cô liều mạng khích lệ mình, phải tỉnh lại không thể bị đánh ngã.

Khi cô nhìn thấy tấm hình, cả trái tim liền thở phào nhẹ nhõm. Tấm hình này là thời điểm cô đứng trên đường cái khóc lớn, lúc đó là khi cô biết nguyên nhân cái chết của cha mẹ mình, tóc tai bù xù, mặt dính đầy nước mắt, căn bản là không nhìn thấy rõ hình dáng.

Khóe miệng Giản Nhụy Ái thoáng qua một nụ cười khó phát hiện xem ra nguy cấp đã qua "Tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, tôi không phải là vợ của Đơn Triết Hạo, tôi cũng không có cái phúc đó"

"Không đúng! Hình này rất giống cô, mọi người xem một chút, " Cô nữ sinh vẫn chưa từ bỏ ý định, đem hình đến trước mặt Giản Nhụy Ái, ý muốn mọi người so sánh.

Mọi người nhìn hình và Giản Nhụy Ái, có vài ánh mắt nghi ngời, nhưng cũng có vài người gật đầu.

Giản Nhụy Ái bị bọn họ nhìn mà rợn cả tóc gáy, nụ cười trên miệng cũng cứng ngắc "Tiểu thư, có thể đem hình đưa cho tôi không, mọi người nhìn hình cô gái này một chút, tóc tai bù xù, căn bản là không nhìn thấy rõ gương mặt, các người nhìn thế nào mà lại thành ra tôi? Hơn nữa người phụ nữ trong hình, thật sự không phải là tôi,tôi là phụ nữ đã có con, không tin, các người có thể hỏi Hạo Hạo"

Coi như là cô thông minh, đem ánh mắt cầu cứu nhìn con trai năm tuổi của mình, tuy con trai mới năm tuổi, nhưng đã vô cùng thông minh.

"Tiểu đệ đệ thật đáng yêu! Mới nhìn thật giống như búp bê vải."Cô gái hâm mộ cười muốn véo má Giản Tử Hạo.

Giản Tử Hạo vô tình gạt rơi tay của cô gái, leo lên nằm gọn trong ngực Giản Nhụy Ái "Không được sờ tôi, chứ đừng nói chi là búp bê vải, còn nữa ba tôi không phải là Đơn Triết Hạo, ba tôi gọi là Cụ Duệ Tường, người phụ nữ ngu ngốc”

Cô gái hâm mộ bị lời nói lành lạnh của Giản Tử Hạo làm cho không biết nói gì, gương mặt cũng ửng hồng.

"Hạo Hạo, không được vô lễ với chị!"Giản Nhụy Ái áy náy nhìn cô gái hâm mộ " Thật xin lỗi, các người thật sự đã tìm nhầm người rồi, thật sự rất xin lỗi!"

"Được rồi!" Người phụ nữ ái mộ không tin nhìn Giản Nhụy Ái mấy lần, chỉ là, cô ta cũng không biết nên nói gì, cũng chỉ có thể rời đi.

Trong nháy mắt, người trong cô nhi viện cũng đã đi hết, chỉ còn lại viện trưởng và hai mẹ con cô.

"Nhụy Ái, mới vừa rồi tấm hình kia thật sự rất giống con, ta nhớ thời điểm lễ tang của viện trưởng Mary, con có dẫn theo một người đàn ông tới đây, hơn nữa người đàn ông này còn giúp đỡ chúng ta rất nhiều, người đàn ông kia giống như là được……"Viện trưởng nếu không được người hâm mộ nhắc nhở, bà cũng quên, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra.

"Hạo Hạo, con qua chơi cùng các bạn nhỏ đi, mẹ có chuyện phải nói với viện trưởng "Giản Nhụy Ái xoa đầu của Giản Tử Hạo, thật ra thì cô không muốn để cho Giản Tử Hạo nghe được.

Cậu cũng ngoan ngoãn rời đi! Giản Nhụy Á liền yên tâm.

"Đúng vậy, viện trưởng, con chính là……." Giản Nhụy Ái cũng không muốn giấu giếm viện trưởng nữa, dù sao viện trưởng cũng coi như là trưởng bối của cô, nhìn cô lớn lên.

"Thì ra là như vậy, Nhụy Ái, con cùng Đơn Triết Hạo thật sự là không có khả năng, ta thấy anh ta mấy năm này vì cô nhi viện quyên góp, nguyên nhân cũng đều là vì con"

"Viện trưởng, chuyện con và Đơn Triết Hạo là không thể, nhưng chuyện tương lai ai cũng không thể nói trước được!" Giản Nhụy Ái nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, đây là bằng chứng chứng tỏ cô đã kết hôn với Cụ Duệ Tường ở nước Mĩ.

Bọn họ ở đã ở trước mặt các vị thần nói lời thề, cho đến bây giờ nó vẫn còn vang vọng ở bên tai cô, một năm kia cô mang theo áy náy gả cho Cụ Duệ Tường, chủ yếu là muốn khích lệ Cụ Duệ Tường, không để cho anh tiếp tục chán chường.

"Ba……." Giản Tử Hạo vừa vào cửa nhà liền nhào vào trong ngực Cụ Duệ Tường.

Dì Vương nhìn thấy Giản Nhụy Ái vào cửa, tiến lên nhận lấy túi xách "Cô chủ, cô đã trở lại, mau rửa tay ăn cơm, tiên sinh chờ cũng lâu…….."

"Dì Vương…………" Cụ Duệ Tường ngăn dì Vương nói tiếp, nhưng đã không kịp, nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Giản Nhụy Ái, anh có chút xấu hổ, đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Giản Tử Hạo.

Giản Tử Hạo đau lòng nhìn ba mình, bang bang chạy tới kéo bắp đùi Giản Nhụy Ái "Mẹ, ba thật đúng là người đàn ông tốt, rất biết thương bà xã! Còn biết chờ chúng ta trở lại ăn cơm"

Giản Nhụy Ái nhéo gò má của Giản Tử Hạo, hướng về phía dì Vương khách khí nói: "Dì Vương, chuẩn bị một chút, Duệ Tường và Hạo Hạo đều đói rồi”

"Đúng vậy," Dì Vương đồng ý đi vào phòng bếp, bắt đầu thu xếp.

Căn nhà này không lớn như nhà họ Đơn, sau khi bọn họ từ nước Mĩ trở về liền chuyển vào biệt thự nhỏ này, Giản Nhụy Ái vốn không muốn thuê người giúp việc, mấy gian phòng này cô đều có thể tự xử lý được.

Nhưng Cụ Duệ Tường kiên trì muốn mượn người giúp việc, liền gọi Dì Vương từ trong nhà họ Cụ tới giúp một tay xử lý chuyện sinh hoạt hàng ngày.

Giản Nhụy Ái đẩy xe lăn của Cụ Duệ Tường "Đi thôi, đi ăn cơm"

Cụ Duệ Tường nhướng mày, vui mừng vỗ vỗ vào tay Giản Nhụy Ái "Ừm!"

Người một nhà vây quanh bàn ăn, Giản Nhụy Ái tỉ mỉ múc canh cho hai người bọn họ, bộ dáng giống như hiền thê lương mẫu.

"Cám ơn……." Cụ Duệ Tường nhận lấy canh, mỉm cười nói.

"Cậu chủ, cậu mau uống đi, đây chính là canh mà cô chủ đã dậy từ năm giờ để nấu, cả ngày dặn dò dì Vương phải trông nom cẩn thận, để bổ sung canxi cho cậu, cô chủ thật sự rất quan tâm cậu" Dì Vương có ý tốt nhắc nhở.

"Dì Vương, không nên nói chuyện lung tung, tôi đâu có đâu?"

"Còn phải xâu hổ sao? Chẳng lẽ là tôi nói sai? Tôi nhớ rất rõ, cả ngày hôm nay điện thoại cũng sắp bị hỏng rồi" Dì Vương cố ý nhạo báng nói qua.

"Cám ơn em, Tiểu Nhụy." Cụ Duệ Tường cũng không nghĩ đến bát canh này đáng quý như vậy, ngước mắt nhìn Giản Nhụy Ái nói cám ơn.

"Giữa chúng ta còn nói cám ơn làm gì, Hạo Hạo, con cũng không cần phải cười trộm, mau uống canh đi."

"Đúng, mẹ……." Giản Tử Hạo rất nghiêm túc uống canh.

Một nhà vui vẻ ăn cơm xong, Giản Tử Hạo bị dì Vương đưa lên lầu tắm, Giản Nhụy Ái thu dọn đồ ăn, nhìn thấy Cụ Duệ Tường đang ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn cảnh sắc bên ngoài.

"Duệ Tường, mau khoác thêm áo vào đi, coi chừng bị lạnh." Giản Nhụy Ái nói, rồi đem áo khoác trên tay đắp lên người Cụ Duệ Tường.

Anh không muốn thả cô ra, nắm ngón tay tinh tế của cô, mềm mại không xương để cho anh có cảm giác vô cùng thực tế, Cụ Duệ Tường biết hai năm nay nếu như không có Giản Nhụy Ái, cuộc đời của anh nhất định sẽ rất thảm hại.

"Tiểu Nhụy, anh đã xem TV, nếu hiện tại em vẫn chưa quên Hạo, nếu như em đã thoát ra được khỏi chuyện trong quá khứ, em có thể trở về……"

Cụ Duệ Tường còn chưa nói hết lời, liền bị Giản Nhụy Ái dùng tay chặn miệng lại "Không được nói, em đã là vợ anh, đời này không thể ở cùng người khác nữa.

"Cám ơn em!" Cụ Duệ Tường vĩnh viễn biết Giản Nhụy Ái là người lương thiện "Nguyện ý ở lại bên cạnh anh, cho tới nay đều là em săn sóc anh đấy."

"Em chăm sóc anh là chuyện nên làm, là em hại anh, nếu như không phải là vì cứu Hạo Hạo ngã từ trên núi xuống, anh cũng sẽ không…….. đại ân đại đức này của anh mẹ con em đều không có cách nào báo đáp"

Lúc Giản Tử Hạo ba tuổi, ba người lên núi, Cụ Duệ Tường vì cứu Giản Tử Hạo mà bị ngã xuống núi, cho tới bây giờ anh cũng đã đoạn tuyệt với cuộc sống âm nhạc.

Giản Nhụy Ái có cảm giác mẹ con cô đã thiếu anh quá nhiều, nhiều đến mức cô cũng không thể báo đáp hết được.

"Tiểu Nhụy, em biết anh làm những chuyện này cũng không cần được báo đáp, được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa." Cụ Duệ Tường sợ nhất là Giản Nhụy Ái nhắc tới cái gì mà cô thiếu anh quá nhiều, thật ra thì anh cũng không biết là ai thiếu ai? Hai năm qua cô vẫn luôn chăm sóc cho anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.